Chương trước
Chương sau
Trình đại thiếu đánh giá người phụ nữ khóc như hoa lê dính hạt mưa trước mặt, quả thực có chút cảm giác, ông ta cởi móc áo ngực của cô ra, “ba” một tiếng, áo ngực tản ra, tóc dài che chở trước ngực, phong cảnh trắng như tuyết trước ngực, gần như nhảy ra ngoài.
“Ông đừng đụng vào tôi!” Vân Khanh thét chói tai, co rúm lại, vốn tưởng rằng nói chuyện với ông ta có thể kéo dài thời gian, nhưng lần này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Bất kể Cố Trạm Vũ và ông giao dịch thế nào, hôm qua tôi đã kí đơn ly hôn với ông ta, Trình đại thiếu, ông không thể bỏ qua cho tôi sao?”
“Cô có tác dụng lớn mà.” Trình đại thiếu nhìn chằm chằm một mảnh tuyết trắng phong tình tựa như đậu hũ non run rẩy phía trong lớp áo nửa kín nửa hở kia, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, giai nhân như vậy, ai nhìn thấy mà có thể bỏ qua chứ?
Hạ bộ ông ta cứng lên, căng nóng.
Ông ta vươn tay vén đám tóc tán loạn kia ra, Vân Khanh cố gắng khép hai cánh tay lại, muốn che trước ngực, trái tim tuyệt vọng đã nhảy tới cổ họng.
Trình đại thiếu đứng dậy, lấy máy quay trên kệ tới, hướng toàn bộ góc quay về phía cô, cười đùa: “Thật sự vô cùng đẹp, chẳng trách tổng giám đốc Lục không màng luận lý. Cô đã qua tay tôi, chồng cô, tổng giám đốc Lục, còn ai nữa?”
Một tay ông ta giơ máy quay, một tay xé quần Vân Khanh, quần jean và quần giữ nhiệt đều bị kéo xuống, hoàn toàn lột ra khỏi hai chân.
Đôi chân trắng nõn lộ ra, thẳng tắp thon dài, trắng như ngọc ngà, Trình đại thiếu bỏ máy quay xuống, tìm một góc quay thích hợp, vươn tay kéo chân cô ra.
Vân Khanh gà thét, nhưng giãy thế nào cũng không thoát khỏi sợ dây sau lưng, cổ tay bị ma sát chảy máu, trong không khí tản mát mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cô bị ép thành nhiều tư thế khuất nhục, phía trước lộ hết, chân cũng mở hết, Trình đại thiếu càng ép buộc cô, trong mắt càng trở nên u tối.
Ông ta không nhịn được, tiến sát lại, hướng về góc máy quay, mở rộng chân cô, cúi đầu gặm cắn vai cô, Vân Khanh cảm thấy thật bẩn, im lặng rơi nước mắt, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng, nước mắt làm ướt tóc, cô nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, ngay cả một chữ “cút” cũng nói không ra được, chậm rãi khép miệng lại, quai hàm bạnh ra, mắt cô trở nên lạnh lẽo, hung hăng cắn đầu lưỡi.
Bị xâm phạm, không bằng chết trước đi.
Trình đại thiếu vẫn còn đang mê luyến, bất ngờ điện thoại ở bên cạnh máy quay reo lên.
Ông ta không vui nhíu mày lại, biết đối phương là ai, cũng biết vừa rồi mình đã phạm quy.
Tạm bỏ qua cho cơ thể tuyệt mỹ, ông ta miễn cưỡng mò điện thoại tới, bụng dưới đều căng lên, ông ta cúi đầu nhìn, giọng khàn khàn: “Tổng giám đốc Cố à?”
Trong phòng có máy quay phim và máy ngeh lén.
Bên kia, trong một căn phòng tối, đôi mắt Cố Trạm Vũ đỏ ửng nhìn chằm chằm màn hình, lạnh giọng hét lên: “Cô ta đang cắn lưỡi đấy, ông có biết không? Trình Gia Hào, ông dám phạm quy, đụng vào cô ta? Tôi nhất định sẽ khiến ông chết không được tử tế!”
Trình đại thiếu nghiêng đầu, người phụ nữ này thật sự muốn cắn lưỡi tự vẫn, ong ta gấp gáp, lập tức dùng hổ khẩu bóp cằm cô.
Máu từ trong miệng Vân Khanh chảy ra, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh như băng.
Trình đại thiếu kinh ngạc một giây, cau mày cười nhạt: “Cô muốn dở trò gì chứ? Một con đàn bà ngoại tình còn dám chơi trò cắn lưỡi tự vẫn với tôi? Thật mẹ nó mất hứng, không biết bên dưới bị Lục Mặc Trầm chọc thành cái gì rồi, tôi hiếm lạ gì, tôi còn sợ lây bệnh.”
Không vui hất cô ra, Trình đại thiếu quay đầu lại nói: “Tổng giám đốc Cố, đây chỉ là diễn có chút thật, nhất thời mất khống chế thôi. Như vậy cũng không bỏ được sao? Buổi đấu thầu kia, cậu còn muốn không thế?”
“Nhanh lên, làm xong rồi thả cô ta ra!” Cố Trạm Vũ lạnh lùng nói, sau đó cúp điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.