Chương trước
Chương sau
Cô 25 tuổi, có thân hình rất đẹp, có sự thướt tha của một cô thiếu nữ và giọng nói trong veo của một người phụ nữ, tinh tế đến nỗi khiến đàn ông cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lục Mặc Trầm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta, "Bây giờ tôi yêu cầu cậu phân tích kỹ những bức ảnh, cậu xem đó là vết sẹo do phẫu thuật bụng hay vết sẹo do phẫu thuật mở bụng? Tôi không hiểu những thứ này, đặc biệt là đối với phụ nữ."
Trên mặt Tần Luật không có biểu cảm gì, lại nhìn ảnh chụp, phân tích nói: "Vết thương cắt dọc, vết sẹo phục hồi khá tốt, rất nhạt, khó mà xác định được. Nhưng mà, thường thường sinh mổ thì vết mổ sẽ là mổ ngang, vì mô cơ nằm ngang. Như thế cết thương mở rộng trong quá trình sinh nở sẽ dễ lành hơn sau khi sinh. Vết thương dọc dễ bị sẹo mọc thêm. Chỉ trong trường hợp khó sinh hoặc tình huống khẩn cấp mới có thể mổ dọc, loại sẹo này cũng có thể do phẫu thuật vùng bụng. "
Lục Mặc Trầm nhíu mày, nắm chặt điếu thuốc, "Cho nên, ít nhất có khả năng là vết sẹo do mổ dọc khi bị khó sinh gây ra."
Tần Luật gật đầu.
Loading...
Vậy cơ bản, chuyện mà Vân Khanh là mẹ của một đứa trẻ thì không có gì để quá nghi ngờ.
Dẫn dắt đủ kiểu, suy đoán đến xác nhận, Lục Mặc Trầm nhíu mày, như thể tất cả đều đã kết thúc.
Nhưng nó cũng giống như một cơn sóng lớn giữa đại dương bao la và tĩnh lặng, khiến anh sợ hãi, đồng thời kéo theo một cái gì đó giả dối quỷ quyệt.
Rời khỏi nhà Tần Luật , sắc mặt anh bình tĩnh, đến Thịnh Thế một chuyến, buổi trưa liền trở về biệt thự Tây Viễn.
Lại nhìn thấy hai túi sữa nhỏ, trong ánh mắt của người đàn ông lóe lên sự thâm thúy, "Ăn trưa xong chúng ta đi ra ngoài."
Bố bế hai nhóc túi sữa nhỏ lên, bữa trưa trên bàn là sủi cảo còn thừa từ hôm qua.
Lục Mặc Trầm lấy bộ dao nĩa từ ta bảo mẫu, cắt sủi cảo thành từng miếng nhỏ, gắp vào bát sứ xinh xắn dành cho trẻ em, cau mày nói: "Da dày bánh cũng lớn, bánh làm bằng tay à?"
Đương nhiên bảo mẫu muốn nói chuyện tài xế đưa sủi cảo tới của ngày hôm qua.
Lục Mặc Trầm rũ mắt xuống, dùng tay trực tiếp nắm lấy cái cácnh tay đang vung vung của tiểu bàn, "Ai đưa vậy?"
“Tiểu Vân Vân đó.” Mười Ba ăn cái miệng phồng lên như con sóc nhỏ, nhưng vẻ mặt có chút ỉu xìu, “Bố, bố nói xem sao mi mắt trái của con cứ nhảy lên vậy? Thật phiền a, hôm nay con không muốn chơi, cũng không muốn ăn sủi cảo, rõ ràng là sủi cải nhỏ tình yêu do Tiểu Vân Vân làm! "
“Con cũng vậy.” Mười Bốn chơi với vỏ sủi cảo, “Không thoải mái. Lão Lục, có phải con có chức năng cảm nhận động đất không, giống như loại động vật nhỏ đó, khi chuyện xấu sắp xảy ra, con sẽ không thoải mái sao á?”
"..."
Lục Mặc Trầm vẫn luôn không có cách nào đáp lại những câu nói kỳ cục của bọn nhóc.
Thấy cả hai đều mặt ủ mày chau, anh nhờ bảo mẫu ôm xuống, rửa tay sạch sẽ, mặc áo bông nhỏ năm mới, dắt hai đứa ra ngoài rồi lên xe.
Bánh bao nhỏ hỏi đi đâu vậy?
Ánh mắt của Lục Mặc Trầm âm trầm, "có muốn gặp Tiểu Vân Vân của các con không?"
Hai đứa nhỏ lúc này mới có chút tinh thần, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cho trẻ con, ngâm nga hát hò rồi xuất phát.
Đến buổi chiều Chiếc Bentley do chính Lục Mặc Trầm cầm lái đỗ trước một tiểu khu hơi cổ đang phủ đầy tuyết trắng.
Lục Mặc Trầm xuống xe, nheo mắt lấy điện thoại di động ra,tìm đến số của Vân Khanh, thở một hơi nặng nề, bấm số.
Sau khi đợi hai mươi giây, anh cau mày.
Không gọi được?
Anh đứng trước cổng tiểu khu, quay đầu nhìn cửa sổ lầu năm, tầm mắt rơi xuống, anh nhìn thấy lối vào của khu ba có hai người đàn ông mặc cảnh phục đi ra, theo sau là một thanh niên cao ráo đẹp trai, Lục Mặc Trầm đã từng nhìn thấy, cách đây rất lâu, Lý Tư Thần đã trộm chụp ảnh em trai của Vân Khanh, đó là Vân Dật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.