Chương trước
Chương sau
Vân Khanh đứng trên lối đi của quán cà phê khoảng hơn một phút.
Người đàn ông kia cũng không đi tới, đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn cô.
Lúc này đột nhiên có một nhân viên phục vụ bước đến đưa cho cô một bông hồng, vẻ mặt hơi kỳ lạ nhắn nhủ, "Chào cô, quý ông bên kia nhờ tôi đưa cho cô, anh ấy còn nói, để cô đứng ở chỗ này, chặn đường đi của người khác, bộ dáng rất ngốc."
Nửa câu đầu, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cũng sẽ thấy vui vẻ. Nhưng mà nửa câu sau ngựa không ngừng vó mà đi vào tai cô!
"..."
Anh khốn ...
Vân Khanh nhìn chằm chằm vào bông hoa hồng màu đỏ, cắn môi hồng, tức giận liếc anh một cái.
Loading...
Khóe miệng Lục Mặc Trầm hơi nhếch lên, lúc nhân viên phục vụ truyền lại lời nhắn thì vẻ mặt của cô khá là ‘Đẹp mắt’.
Vân Khanh cắn chặt môi hơn, từ từ nhận lấy bông hoa hồng, nhỏ giọng nói cám ơn với nhân viên phục vụ.
Cô nắm nhẹ trong lòng bàn tay, mới lặng lẽ bước tới.
Đặt bông hoa lên bàn, Lục Mặc Trầm nhìn lướt qua, điềm nhiên như không nói, "Qua đây sớm một chút có phải tốt rồi không, nhất định phải có một bông hoa hồng mới được."
"... Tôi muốn hoa hồng lúc nào vậy?" Vân Khanh bực bội, không khỏi châm chọc, "Anh Lục đúng là nhiều thủ đoạn, để nhân viên gửi hoa truyền lời gì đó, có vẻ quen tay quá nhỉ."
"Lần đầu tiên." Ánh mắt anh sâu hơn.
Vân Khanh bĩu môi, có thể tin được sao?
Hay là đàn ông trời sinh biết bày trò lãng? EQ của anh cao như vậy à?
Nếu đã ngồi xuống, Vân Khanh lập tức tự động lấy túi giấy bên cạnh, mở miệng dán kín ra, bên trong có hai tờ thông tin.
Vân Khanh quét xuống, đặt trọng điểm lên Bạch Vũ Linh, A Quan tra ra được, Bạch Vũ Linh cũng không được Quý Hàn Thiên thừa nhận.
Quả thật trong bữa tiệc hôm đó, hai nhà Lục Quý ngồi một bàn, mà Bạch Vũ Linh không thể tham dự.
Cho nên vị trí hiện tại của bà ta thực sự hơi lúng túng, chẳng trách lại phải cố gắng xoay sở trong vòng xã giao để leo lên, phủi sạch quan hệ với người nhà họ Vân...
"Đọc xong rồi à?" Lục Mặc Trầm hỏi.
Vân Khanh ngước mắt, "Đây đều những thông tin cơ bản, trong lòng tôi cũng có cơ sở."
"Còn có thứ mà A Quan không tra ra được."
Ánh mắt Vân Khanh lóe lên, "Còn việc gì? Anh nói cho tôi biết?"
Lục Mặc Trầm giữ kín như bưng, ánh mắt sâu xa nhìn cô, đứng lên, "Đi theo tôi, tôi dẫn em đi xem."
Cái nút này quá lớn.
Vân Khanh thấy vẻ mặt anh có hơi ngưng trọng, trong lòng càng thêm tò mò, lại có chút bất an, càng muốn biết còn có chuyện gì?
Đi theo anh lên xe.
Tám giờ tối, chiếc xe Audi màu đen lái đến một hội quán vô cùng yên tĩnh.
Ban đêm mà anh đeo kính râm, cho đưa cho cô một chiếc, dẫn cô vào hành lang leo lên tầng tám.
Trong lòng Vân Khanh càng bộc phát nghi ngờ, anh lái chiếc Audi bình thường không hay đi, còn cố ý che giấu như vậy, thoạt nhìn hội quán này giống như nơi chuyên để yêu đương vụng trộm?
Trong hành lang dài vắng vẻ, Vân Khanh không khỏi có chút lo lắng đề phòng, dừng bước.
Người đàn ông cao lớn lạnh lùng trước mặt, sau khi cúp điện thoại thì xoay người lại, bàn tay nắm chặt lấy cô, trong mắt như chứa đựng sự chê cười lạnh lùng, "Sợ cái gì vậy? Cũng không phải là tôi và em tới đây yêu đương vụng trộm."
Lời này là có ý gì?
Không đợi Vân Khanh nghĩ ra, Lục Mặc Trầm đã dắt cô đến nhà hàng ngoài trời ở tầng cao nhất, với mái vòm kính khổng lồ, bên trên là bầu trời đêm đầy sao lạnh lẽo và những bông tuyết đang rơi xuống, những phòng riêng được ngăn cách bằng tấm gỗ kiểu cổ điển, vừa giống nhà hàng lại vừa giống như nơi dành để hẹn gặp riêng tư cao cấp.
Ánh sáng lấp lánh, mùi hương thoang thoảng, tiếng nhạc say mê, vắng lặng như không có ai.
Vân Khanh ngờ vực, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, tới đây làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.