Chương trước
Chương sau
Quả nhiên cô nhìn thấy Vân Sương đang sánh vai cùng anh, có ông cụ Lục và Quý Hàn Thiên phía sau, theo sau là Bạch Vũ Linh.
Đồng tử của Vân Khanh vừa sâu vừa lạnh chứa đầy sự mỉa mai.
Tình hình này đúng thật là “trăm hoa đua nở.”
Chẳng trách khi Bạch Vũ Linh chủ động tìm cô cảnh cáo ngay khi trở về Trung Quốc. Bám theo danh môn lớn như nhà họ Quý, đúng thật là muốn rũ bỏ chuyện cũ. Cô và Vân Dật và cha cô, coi như đống rác, bọn họ muốn xử lý sạch sẽ!
“Tiểu Vũ!” Ông cụ Lục vui mừng hét lên: “Con đưa vợ đến đây đi.”
Vân Khanh được Cố Trạm Vũ giữ chặt và đứng dậy.
Hai ánh mắt sâu thẳm lướt qua khuôn mặt cô, cô vô thức ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh nhìn của anh.
Trái tim cô run lên kịch liệt, đôi môi trắng nõn và lạnh lẽo mím chặt, mỗi khi Cố Trạm Vũ tiến lên một bước, lòng bàn chân như bị mũi dao cứa vào.
Tình hình bây giờ quả thật là nực cười, cũng …... quá đau lòng.
“Nào nào, để ta giới thiệu. Cậu hai và đôi bạn trẻ đã gặp nhau lần trước. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dì hai phải không?” Ông cụ Lục cười: “Tuổi cũng tương đương nhau nhưng thứ tự phải được tôn trọng. Tiểu Vũ, gọi mợ đi con.”
Cố Trạm Vũ nhìn Quý Chỉ Nhã, tầm mắt có ý cười sâu xa, anh ta duỗi tay ra, “Mợ? Đúng là còn trẻ thật.”
Quý Chỉ Nhã nhìn Cố Trạm Vũ, vẻ mặt thoáng giật mình, bàn tay duỗi ra bị Cố Trạm Vũ nắm chặt. Cô cười gượn, rút tay ra, vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Chủ tịch Cố, vợ của anh mới là trẻ đó.”
Sau đó, cô ta đưa tay về phía Vân Khanh và nhẹ nhàng nói: “Chào cô.”
Vân Khanh có thể thấy rõ sự kiêu ngạo và duyên dáng giữa lông mày và đôi mắt.
Cô cười lạnh nhìn Bạch Vũ Linh phía sau Quý Chỉ Nhã. Làn da của Bạch Vũ Linh mềm mại, nhưng đôi mắt của bà ta lại phòng thủ và lo lắng.
Sợ rằng cô sẽ vạch trần những thứ ngụy trang này, làm hỏng chuyện.
Khi Vân Khanh không đưa tay ra, Quý Chỉ Nhã luôn đưa trạng thái bắt tay, mấy người lớn nhìn nhau, Bạch Vũ Linh lại nhìn Vân Khanh.
Cảnh báo với cô ngày hôm đó, lần sau thì giả vờ như không quen nhau.
Thật ra đó mới là lời nói trong lòng Vân Khanh, cô chính là không thích hai mẹ con nhà này!
Cuối cùng, Vân Khanh không thể che giấu được sự lạnh lùng trong mắt mình, cô nhếch môi cười châm bím Quý Chỉ Nhã.
Chỉ có Quý Chỉ Nhã và Bạch Vũ Linh mới hiểu được nụ cười đó.
Vẻ mặt của hai người bọn họ thay đổi đến mức độ khác nhau, con người Vân Khanh luôn không nghe lời, không biết tình hình chung!
Ông cụ Lục khó hiểu nhìn Vân Khanh cười: “Tiểu Khanh, sao con không gọi một tiếng mợ đi?”
Vân Khanh cười: “Con không gọi được ạ.”
Khi nói ra câu này, ánh mắt lạnh lùng bắn vào người đàn ông đang đứng thẳng.
Lục Mặc Trầm không hề bị ảnh hưởng, giống như không hiểu được ý giễu cợt trong lời nói của cô, lạnh lùng bỏ qua, dùng bàn tay to ấn vào vai Vân Sương, anh trầm giọng nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Vân Sương cười đùa với anh: “Mặc Trầm, anh không chào cháu dâu sao?”
Nói xong thì ông cụ Lục và lão Quý, Cố Trạm Vũ, tất cả mọi người đều nhìn anh.
Vân Khanh bình tĩnh nhìn anh xoay người, bóng lưng cao lớn như vậy, anh dứt khoát đáp: “Không quen biết thì làm sao chào hỏi.”
Giỏi cho câu, không quen biết.
Vân Khanh giương môi cười, nụ cười sâu thẳm.
Mỉm cười mỉa mai, cười như một chú hề.
Cô không phải là hề thì là gì?
Trong lòng cô như có một nhát búa nặng nề, chỉ cần một cú nhấp, trái tim cô liền tan ra. Cô thậm chí muốn lao về phía trước ngay lập tức, xé nát khuôn mặt của Lục Mặc Trầm!
Rốt cuộc anh có bao nhiêu gương mặt?! Hoàn hảo như vậy, ngụy trang như một cỗ máy kiểm soát cảm xúc!
Anh thật sự không xấu hổ chút nào sao? Anh thậm chí còn mặt mũi mà đứng đây?
Anh có thể coi cô như một người xa lạ như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.