Trên chiếc ô tô Mercedes- Benz màu đen, hai đứa trẻ dựa trên đùi cha, đôi chân ấy vẫn không nhúc nhích. Hai đứa trẻ đang ngủ, bị sợ hãi và bị xây xát nhẹ, sau khi ăn uống vui chơi mệt nhoài thì lại khịt mũi ngủ ngon lành. Lục Mặc Trầm cúi đầu, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thập Tứ. Bàn tay trắng nõn, có một vết đỏ. Thập Tam thì vẫn chu miệng lẩm bẩm: "Tiểu Vân Vân... Tiểu Vân Vân..." Trợ lý ngồi ghế trước nghe được thì mỉm cười: "Lục tổng, xem ra thiếu gia rất thích Vân tiểu thư." Người đàn ông không có biểu cảm gì, ánh mắt thâm thúy, hỏi ngược lại: "Có người xông vào thang máy sao?" "Đúng vậy, chính là người phụ nữ lén la lén lút nhìn chằm chằm vào thang máy lúc đó." "Cô ấy đâu?" Trợ lý đương nhiên hiểu chủ tịch nhà mình đang hỏi đến ai: "Tôi đã tìm Vân tiểu thư nhưng mà cô ấy rất tức giận, ngài cũng hiểu đấy... Tôi khuyên mãi mà cô ấy không chịu để tôi đưa về nhà, lại còn đẩy tôi ra khỏi toilet." "..." "Lái xe về nhà." ... Vân Khanh ở trong toilet một lúc lâu, cũng buồn bực một lúc lâu. mắt thấy đồng hồ đã là tám giờ thì mới đi ra từ cửa hông. Gió thổi lồng lộng, nghĩ đến quần áo trong máy giặt ở nhà còn chưa lấy ra, cha đang ở bệnh viện, buổi tối dì Mi lại sợ ở nhà một mình. Cô nhìn xung quanh, không biết phải đi đâu để bắt taxi... Đằng sau đột nhiên có tiếng động, cô vừa quay đầu lại thì cánh tay đã bị người khác tóm lấy. "Các người là ai?" Vân Khanh hét lên, ngẩng đầu nhìn theo ánh đèn không sáng lắm. Chờ đến khi cô nhìn rõ hai người đang bắt mình là người của Cố Trạm Vũ thì Cố Trạm Vũ đã từ cửa đi đến. Loading... "Anh là âm hồn bất tán đúng không?" Vân Khanh vẫn chưa rõ tình huống của mình, không nhanh không chậm chất vấn anh ta: "Cố Trạm Vũ, rốt cuộc thì anh muốn làm gì tôi?" Hai người đàn ông đang chế trụ tay cô dần dần buông lỏng, thay vào đó là bàn tay vô cùng mạnh mẽ của Cố Trạm Vũ. Anh ta kéo cô đến cửa trung tâm thương mại sáng sủa, ánh đèn chiếu thẳng vào cô, vươn tay nâng mặt cô lên, nhìn cô chằm chằm như thể sắp ăn thịt người. Vân Khanh không hiểu được ý anh ta, nhưng ngay sau đó đã cảm nhận được khí tức của anh ta khá lúc bình thường, cảm giác ớn lạnh thấu xương lan tỏa ra xung quanh. Cô không thể cử động, những ngón tay mảnh khảnh và lạnh lẽo của người đàn ông đè lên môi cô, giống như muốn nghiền nát môi cô. "A... Cố Trạm Vũ, đừng làm như vậy, có gì thì nói, đau..." Vân Khanh nhíu mày. Môi cô đã ngâm nước lạnh trong nhà tắm một lúc, không bị sưng nữa, nhưng mà dù sao cũng bị hôn, kiểm tra vẫn còn dấu vết. Đôi mắt của Cố Trạm Vũ dần trở nên nguy hiểm và băng giá, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, hầu như không có tức giận, chỉ có châm chọc và mỉa mai: "Cô còn mặt mũi nào mà bảo tôi đừng làm thế? Cô và gã đàn ông đó hôn nhau ở đây, lúc đó cô có nhớ mình là người phụ nữ đã có gia đình không? Vân Khanh, cô thật đê tiện." Anh ta bạo phát, túm lấy tóc cô, đẩy cô vào tấm kính phía sau! Một giọng nói yếu ớt vang lên bên cạnh anh ta, vừa ngạc nhiên vừa hèn nhát: "Anh rể, dù có thể nào thì anh cũng không được đánh chị, cho dù chị có làm sai thì ở đây cũng có bao nhiêu người đang nhìn như thế..." Sau lưng Vân Khanh đau đớn, cô hơi khựng lại, nhìn thấy Vân Sa đang đứng đằng sau Cố Trạm Vũ. Giọng cô ta nghe thì rất lo lắng, nhưng Cố Trạm Vũ lại không nhìn thấy biểu cảm hào hứng của cô ta. Vân Khanh nhìn cô ta, lại nhìn người đàn ông đang muốn giết chết mình, lại nhìn đám người xung quanh đang xúm lại như xem kịch hay. Cô chậm rãi dừng lại, rồi chợt mỉm cười: "Đêm hôm nay gió gì thổi thế? Đang bắt gian à?" "Tôi hỏi cô một lần! Vân Khanh! Có phải cô vừa hôn người đàn ông khác trong thang máy? Có phải không?" Ngọn đèn sáng chiếu lên hai người bọn họ, sắc mặt ai cũng tái nhợt. Vân Khanh nhớ đến cảnh Vân Sa đứng trên lầu hai mua túi xách, nhân viên bán hàng còn khen cô ta da dẻ ngày càng đẹp, chẳng mấy chốc sẽ trở thành Cố thiếu phu nhân. Cô vừa hoảng hốt vừa mỉa mai, nụ cười châm chọc: "Cố Trạm Vũ, trước khi anh chất vấn tôi thì có phải là nên giấu em họ của tôi đi trước, để tôi có được chút tôn nghiêm cuối cùng! Các người cứ đi mua túi hàng hiệu của các người đi, cứ mua nhà của các người đi, để cho tôi được yên. Còn nữa, một tiểu tam thì không có tư cách quản chuyện của tôi!" Nói xong, cô cũng không giải thích nữa, chuyện cô bị Lục Mặc Trầm hôn trong thang máy là sự thật, mùi vị trong miệng có rửa cũng không sạch là sự thật, cô không có gì để giải thích. Bây giờ anh ta thấy được, lại tức giận như thế. Tốt nhất là trong lúc tức giận đồng ý kí giấy li hôn là được. Vân Khanh tức giận gạt tay anh ta ra, cầm lấy túi xách đi ngang qua mấy người áo đen, lao ra ngoài. "Ngăn cô ấy lại cho tôi!" Cố Trạm Vũ lạnh lùng ra lệnh, đôi chân dài cũng bước nhanh ra ngoài, Vân Khanh vừa chạy không được mấy mét đã bị bắt lại. "Buông tôi ra, Cố Trạm Vũ, tôi cảnh cáo anh, chúng ta đã ở riêng từ lâu rồi, anh không thể làm thế với tôi. Thả tôi ra, đừng để tôi phải gọi cảnh sát!" "Ở riêng?" Cố Trạm Vũ cười nhạt nhìn cô, ánh mắt có gợn sóng thê lương: "Nghe rõ, các cậu trực tiếp đưa cô ấy đến Sơn Thủy Đình, nhốt lại!" "Cố Trạm Vũ!" Vân Khanh hoảng sợ, Sơn Thủy Đình hình như là biệt thự đêm qua, cô không biết anh ta định làm gì! Vân Sa cũng sững sờ, cứ nghĩ sau đêm nay thì Vân Khanh và anh ta sẽ cắt đứt quan hệ, vừa rồi anh ta rất tức giận. Cô ta nhẹ nhàng bước lên, khuyên bảo: Anh rể, chị rõ ràng là cứng đầu. Chị đã âm thầm thừa nhận việc hôn người đàn ông khác rồi. Anh đừng tức giận nữa, hại thân thể, hay là đêm nay anh đến chỗ của em, em nấu cho anh ít tuyết lê để hạ hỏa..." Ám chỉ vô cùng rõ ràng, Cố Trạm Vũ cúi đầu nhìn bộ ngực mềm mại đang dán lên tay mình, như thể tự giễu. Anh ta vỗ lên mặt cô ta, mạnh đến mức mặt cô ta đỏ bừng. Sau đó đút hai tay vào túi, lạnh lùng đi về phía trước. Thấy Vân Khanh vẫn không ngừng giãy dụa, anh ta dùng tay chém vào vai cô một cái, sau đó nói với hai người đàn ông: "Mang đi!" Vân Sa đứng một mình trong gió lạnh, ánh mắt lộ vẻ ghen tị. Tại sao Vân Khanh không biết xấu hổ như vậy mà Cố Trạm Vũ vẫn không chịu buông tay chứ? Hay là anh ta vẫn thích đồ rác rưởi đó? ... Vân Khanh không biết mình đã hôn mê bao nhiêu lâu, lúc tỉnh lại thì hai mắt biến thành màu đen, cổ rất đau nhức. Cô khẽ xoa trán, cố gắng cho tầm nhìn rõ ràng, lúc này mới thấy được mình đang ở đâu. Đó là phòng khách lần trước, cách bài trí giống hệt nhau, Cố Trạm Vũ... Anh ta đánh ngất cô! Trong lòng Vân Khanh thoáng một tia hoảng sợ, cô vội vàng đứng dậy, lúc này mới nhận thấy bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào. Đây là lúc nào? Cô nhíu mày, vội vã bò xuống giường muốn tìm vài thứ, cô tìm điện thoại cũng không thấy, mà túi xách của cô cũng không biết để ở đâu... Bên ngoài có tiếng bước chân, một người giúp việc bước vào: "Thiêu phu nhân, cô đã tỉnh rồi." "Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân." Vân Khanh lạnh lùng, vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô nắm lấy cổ tay của người giúp việc: "Bây giờ là mấy giờ rồi?" "Mười giờ sáng, cô đã ngủ rất lâu rồi." "A." Bị đánh ngất thì có thể không ngủ sâu được sao? "Cố Trạm Vũ đâu..." Cô loạng choạng đầu óc, tìm được túi xách của mình. "Thiếu phu nhân, cô không được rời khỏi phòng này, Cố thiếu đã hạ lệnh rồi." "Vậy cô bảo anh ta ra đây, thả tôi ra." "Thiếu gia không có ở đây." Vân Khanh không tin, mở cửa chạy ra ngoài, nhưng hai tên vệ sĩ hôm qua lại đứng chặn ở cửa, dễ dàng ngăn cản cô lại. "Các anh gọi Cố Trạm Vũ ra đây! Rốt cuộc anh ta đang làm cái trò gì vậy? Các anh nhốt người khác thế này là phạm pháp!" Vân hanh giãy dụa mấy lần, mấy người này không hề tức giận, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn, nhất quyết không để cô rời đi. Nghĩ đến cha vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hôm nay là ngày cuối cùng của giai đoạn nguy hiểm, cô vô cùng lo lắng. Cố Trạm Vũ không xuất hiện, cứ thế giam cô ở đây, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? "Thiếu phu nhân, cô thực sự không thể rời khỏi đây, mời cô về phòng!" Bọn họ gần như là dùng vũ lực để đưa cô về phòng. Vân Khanh bực bội, ném cốc nước rồi đá vào tủ, khiến căn phòng trở nên vô cùng lộn xộn. Cô muốn chạy ra ban công rồi nhảy xuống, nhưng cửa sổ tất cả các phòng đều đóng đinh! Bọn họ cứ nhìn cô ném đồ, chỉ cần cô không tự làm tổn thương chính mình thì họ sẽ không can thiệp. Vân Khanh vật lộn một chút, dần dần mất đi sự chịu đựng. Cô không bao giờ làm tổn thương bản thân mình, cô là người lí trí, sẽ không làm ra chuyện đó. Buổi trưa, người giúp việc mang đồ ăn đến. Vân Khanh ngồi yên ở một chỗ, yên tĩnh, không động đậy. Sáu giờ tối, người giúp việc lại bưng đồ ăn vào. Vân Khanh vẫn chưa ăn, chỉ hỏi hai câu, khi nào Cố Trạm Vũ trở lại? Tại sao lại lấy di động của cô, cắt đứt mọi liên hệ của cô với thế giới bên ngoài? Rốt cuộc thì Cố Trạm Vũ muốn làm gì? Chống đỡ đến chín giờ tối, bên ngoài biệt thự rốt cuộc cũng vang lên tiếng xe dừng lại. Vân Khanh từ sô pha đứng bật dậy, đi ra cửa. Lần này cô vừa mở cửa thì người giúp việc cũng không ngăn cản, chỉ là khi chạy đến ngoài cửa thì vệ sĩ lại ngăn cô lại. "Buông ra!" Vân Khanh lạnh lùng quay người hét lên với người vừa vào phòng khách: "Cố Trạm Vũ, lúc tôi và luật sư chuẩn bị hiệp định li hôn thì cũng đưa chứng nhận ly thân rồi. Bây giờ anh đánh ngất tôi, rồi nhốt tôi ở đây, không cho tôi liên lạc với người khác, đây là phạm pháp! Anh nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc anh có mục đích gì?" Trong phòng khách, Cố Trạm Vũ đẩy xe lăn đến, không để ý đến Vân Khanh mà nhíu mày nói với Lục Nhu Hi: "Mẹ, chuyện này con có thể tự xử lý, sao mẹ lại đến đây làm gì?" Lục Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, vẻ mặt vô cùng mỉa mai: "Con trai, con nhìn bộ dạng của cô ta đi! Đúng là chẳng ra gì cả! Chuyện lần này lớn như vậy, mẹ sợ cô ta sẽ làm hỏng chuyện của chúng ta." Vân Khanh nghe thấy câu nói của Lục Nhu Hi như có ý gì, trong lòng không khỏi chìm xuống: "Chuyện gì? Cố Trạm Vũ, các người muốn bắt tôi làm chuyện gì?!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]