Chương trước
Chương sau
Vân Khanh quét mắt nhìn giá cả, con mẹ nó 108 một phần sườn hấp, muốn 3 phần! Mày thật biết chọn món!
Vô cùng đau đớn mở ứng dụng gọi món, chuông cửa liền vang lên.
“Ai vậy chứ?” Vân Khanh nói thầm, cầm di động đứng lên, đi qua mở cửa ra.
Theo tiếng mở cửa, đèn cảm ứng tự động sáng lên, chiếu lên người người đàn ông cao lớn thẳng tắp, thân thể giống như tỏa sáng, chiếc áo sơ mi trắng bao lấy dáng người tuyệt hảo, cơ thể mạnh mẽ mà nội liễm ẩn dưới lớp vải, một tay cắm vào túi quần, một tay chống khung cửa.
Đôi mắt sâu thẳm tựa như hố sâu, đứng trước cửa bắn về phía cô.
Vân Khanh ngẩn người, ánh mắt vội vàng lướt qua đôi môi mỏng đang mím lại một cách tao nhã của anh, trong nháy mắt trong đầu liền hiện lên bí sự kịch liệt đêm hôm qua, vào giây phút cuối cùng, đầu lưỡi anh chạm vào chỗ sâu bên trong yết hầu của cô…..
Gò má không tự chủ được mà đỏ ửng, cô theo phản xạ nắm chặt lấy tay nắm cửa, vừa tức giận lại đề phòng: “Anh tới làm gì?”
“Đón con.” Anh sâu xa nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười nồng đậm.
Vân Khanh nghẹn lời, căng thẳng đến mức quên mất là Thập Tứ đang ở đây…..
Nhưng mà không phải là cô đã dặn Thập Tứ gọi điện thoại cho Dự Viên, nói sau cơm tối thì cho tài xế đến đón sao?
Vân Khanh quay đầu lại nhìn Thập Tứ, nhóc lanh lợi đã nghe được tiếng của cha mình, vui vẻ chạy tới: “Lão Lục, sao cha lại tới rồi?”
“Nếu con không đến đây, thì sao cha lại đến chứ?”
“Nhưng mà không phải là con đã báo cho a thẩm bảo lái xe đến đón con sao?”
“Lái xe bị cảm.”
Lúc này, lái xe bị lâm thời cho nghỉ đang cô độc trên đường hứng gió lạnh: ……
Cô nhóc không nghi ngờ gì anh, ngược lại ánh mắt sáng lên, ôm đùi cha một phen: “Vậy cha tới cũng vừa lúc! Lão Lục, mau cứu chúng con, chúng con đều đói sắp chết rồi!”
Vân Khanh nghe thấy lời này không đúng, liền nhanh chóng biện giải: “Lục tiên sinh, tôi đã đặt cơm ngoài rồi.”
“Cơm ngoài?” Người đàn ông nhíu mày lại, nghiêm nghị nhìn cô: “Cô cho trẻ con ăn thực phẩm rác sao?”
“Tất cả đều là cửa hàng thực phẩm an toàn.” Vân Khanh không nói được lời nào, những vẫn giải thích: “Bởi vì hôm nay nhà bếp có chút vấn đề…… mới không thể chuẩn bị thức ăn.”
Loading...
Thập Tứ ho nhẹ một tiếng, đẩy đùi cha mình: “Tiểu Vân Vân, đừng nói nữa, chúng ta có Lão Lục, không cần lo, Lão Lục là người giỏi nhất, để cho cha vào bếp là được rồi!”
Người đàn ông đã tự mình bước vào cửa, bị mùi khét trong không khí khiến cho gay mũi, sau đó liền đi về phía phòng bếp.
“Đừng vào!” Vân Khanh kêu lớn, nghĩ đến tình trạng của phòng bếp lúc này liền nóng ruột, chạy nhanh đến muốn ngăn cản.
Thế nhưng đã chậm một bước, người đàn ông đã đứng ở giữa cảnh tượng ‘sinh linh đồ thán’, trên vách tường có khói đen, vỏ dưa chuột treo trong lò vi sóng, một nồi trứng hấp không ra hình dạng.
Trên bệ bếp còn có thể xem như là sạch sẽ….
Chẳng qua là…..
Trên thớt gỗ có 4 viên tròn tròn, Mặc Đình nhìn hồi lâu cũng không biết đó là vật gì.
Gương mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh đỏ lên, nhanh tay tóm lấy bốn củ khoai tây nhỏ, chỉ là bàn tay to lớn của người đàn ông vừa chuyển động, đã bắt được cổ tay mảnh khảnh của cô.
Lục Mặc Trầm nhíu mày quan sát, Bình sữa nhỏ ở bên cạnh e sợ thiên hạ không loạn chú giải: Đây là trái tim, đây là phổi, đây là thận, kia là lá lách…… Tiểu Vân Vân nói là điêu khắc thành như vậy rất khó, là nghệ thuật, sau đó hấp chín bốn củ khoai tây, nấu cho con một món ăn có giá trị nhất, chỉ là….. không biết tại sao lại hấp không chín.”
“Vừa lớn lại cứng như vậy, là Tam muội chân hỏa cũng khó chín.” Người đàn ông bình tĩnh nhìn về phía cô: “Vân tiểu thư, cô có phải là phụ nữ không?”
Vân Khanh: “……”
Cho cô một ngọn lửa, để cô chết cháy đi! A A A!
Cô có cảm giác sẽ bị anh cười nhạo một vạn năm!
Có điều ngoài ý muốn là người đàn ông này cũng không quá ác liệt, chỉ duỗi tay tháo đồng hồ, ném vào trong tay cô.
Trên dây của chiếc đồng quý giá còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, và một chút mùi vị nam tính nhàn nhạt.
Anh xắn tay áo sơ mi lên, xách cô nhóc ra ngoài, sau đó lại quay vào, động tác nhanh nhẹn thu dọn lại phòng bếp đang rối loạn lung tung.
Không đến hai phút, phòng bếp đã sạch sẽ, anh hỏi cô: "Đồ ăn đâu?"
Vân Khanh còn đang ngây ngốc trong ý nghĩ 'anh sẽ nấu ăn!' này, hơi sững sờ, sau đó mới nhanh chóng mở tủ lạnh ra, lấy cái này cái kia, toàn bộ đều chất thành một đống trên bệ bếp.
Lục Mặc Trầm ưu nhã lựa chọn, rất nhanh đã chọn ra được bốn loại thức ăn, bảo cô nấu cơm.
Vân Khanh cẩn thận nghiên cứu mực nước, sau đó mới ấn nút nồi cơm điện, quay đầu, ánh mắt không khỏi nao nao.
Dưới ánh đèn rực rỡ, anh đứng trước bệ bếp, tay cầm dao bếp, dáng vẻ quần tây áo sơ mi cao quý, không ngờ ở trong phòng bếp, vậy mà cũng..... hấp dẫn như vậy.
Phần tóc mái cắt ngắn che đi thái dương anh tuấn, dưới bóng mờ, sống mũi có vẻ càng thêm cao thẳng, môi mỏng, người đàn ông có dáng vẻ tao nhã vô song lại còn có thể xuống bếp..... Quả nhiên là một liều độc dược trí mạng.
Vân Khanh cảm thấy bản thân mình nhìn đến ngây người, đang định thu lại ánh mắt, thì anh lại liếc nhìn qua, cười như không cười: "Nhìn đến say mê như vậy."
"Ai nhìn anh." Cô lại bị lừa, phản xạ có điều kiện liền già mồm chối.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của anh độ cung càng sâu, cô thẹn thùng, nói thầm: "Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, trên đời này đàn ông nấu cơm nhiều lắm.”
“Trên đời này phụ nữ không nấu cơm thật ra cũng không nhiều.”
Anh cút!!
Vân Khanh hận nhất là người khác lấy việc này ra giễu cợt cô, vạch trần khuyết điểm ra thì ai cũng xù lông cả, nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, đi qua một bên, không muốn để ý đến anh nữa, giận dỗi, cũng sẽ không ăn cơm anh nấu.
Cô đỡ bệ bếp, kiễng chân mở tủ chén, bên trong có bột ngũ cốc, có thể dùng nước sôi nấu thành cháo để ăn.
Bữa tối ăn như vậy, vừa giảm béo lại khỏe mạnh.
Lục Mặc Trầm đặt chảo lên bếp, bàn tay to lớn đang định bật bếp, thì thấy hành động này của cô, liền nhíu mày đi qua đứng phía sau cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều, ưu thế chiều cao khiến anh dễ dàng cướp đi hộp bột ngũ cốc, hơi cúi đầu, hô hấp vừa vặn phun lên mái tóc dài của cô, anh cười: “Sẽ thưởng cho cô một phần cơm.”
“Gạo của nhà tôi, đồ ăn của nhà tôi, anh cười nhạo tôi không biết nấu cơm, tôi đây nhất định sẽ không ăn đồ ăn anh làm, huống chi tôi cũng không muốn ăn.” Vân Khanh nói nhỏ, sau đó đưa tay muốn cướp lại.
Anh chỉ cần giơ lên cao một chút, thì với dáng người nhỏ xinh của cô, dù thế nào cũng sẽ không thể với tới.
Vân Khanh nổi giận, muốn xoay người cướp lại, lại bị bàn tay to của anh đè lại eo, khiến cô đưa lưng về phía anh, dán vào bệ bếp.
Người đàn ông phía sau tiến lại gần một chút, nguồn nhiệt cuồn cuộn từ sau lưng truyền đến, Vân Khanh hơi sửng sốt, trong lòng hoảng loạn, hai tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay của anh lại từ từ đè xuống hai bên bệ bếp, bao vây cô giữa ngực mình và bệ bếp.
“Lục tiên sinh.” Trải qua đêm qua, Vân Khanh cực kỳ sợ loại gần gũi này, tim đập hỗn loạn, hơn nữa Thập Tứ đang ở bên ngoài.
Ngược lại anh cũng không có làm ra hành động quá đáng gì, ngoại trừ nhiệt khí phun ra phả lên cần cổ cô, nhìn cái cổ trắng nõn và lông tơ đáng yêu, ánh mắt anh càng sâu hơn, lời nói đến miệng cũng biến thành: “Phụ nữ không biết nấu cơm, vậy thì ở trên giường phải cố gắng một chút, nếu không thì thật là…… chẳng ra sao cả.”
Vân Khanh hơi dừng một chút, bên tai bị hô hấp của anh thiêu đốt, đột nhiên tức giận: “Tôi là cá chết cũng không liên quan đến Lục tiên sinh anh, ngược lại Lục tiên sinh nói lời này thật là không thích hợp.”
“Cô có biết thế nào là thích hợp?” Anh nhìn cô thật sâu: “Tối hôm qua cô cầm không buông, cái đó cũng không thích hợp. Có ảnh hưởng gì sao?”
“Anh……” Vân Khanh không trả lời được, dù trả lời thế nào, thì cô cũng sập bẫy.
Hối hận việc tối hôm qua đã là vô ích, ám chỉ trong lời nói của anh có nghĩa là, việc tiến thêm một bước với anh cũng không có gì là không thích hợp, chỉ cần mãnh liệt, vui vẻ, sảng khoái.
Vân Khanh chống khuỷu tay để tách anh ra, quay người trừng mắt nhìn người đàn ông lại bắt đầu tỏa ra mị lực nguy hiểm.
Quét mắt nhìn bên ngoài phòng bếp, cô không thể không hạ giọng: “Lục tiên sinh đừng nghĩ chuyện tối hôm qua là có gì đó, dưới loại tình huống thân thể bệnh nhân nam đang gặp vấn đề, tôi thân là bác sĩ cũng nên làm như vậy, huống chi còn có găng tay, ngài không cần nghĩ nhiều, tôi đã nói rất rõ ràng trên WeChat, Lục tiên sinh cũng có thể hiểu được điều đó.”
Không biết là câu nói nào, khiến cho sắc mặt anh trầm xuống vài phần.
Có điều anh không nổi giận, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, giọng nói quyến rũ: “Hiện tại tôi làm cái gì sao?”
Nói lời đùa giỡn, còn không tính là làm gì sao?
Anh híp mắt lại, nói: “Cô quá nhạy cảm, không cần đề phòng tôi như đề phòng sói.
Bản thân anh đã như một con sói đói rồi!
Vân Khanh sợ, sợ bị ăn tươi, ăn đến xương cũng không chừa lại, mặt cô đỏ ửng, bình tĩnh nói: “Tóm lại Lục tiên sinh anh không phải người xấu, cũng sẽ không làm người xấu, chúng ta đều tự giữ lòng tự trọng, làm tấm gương trước mặt trẻ con, hôm nay cũng không có cách nào, anh nhanh làm bữa tối đi, ăn xong mang Thập Tứ về nhà, tôi cho anh mượn phòng bếp.”
Cô vội vàng đi ra ngoài, người đàn ông nheo mắt nhìn tấm lưng kia, nhướng mày.
Ít nhất, anh không phải người xấu.
……
Thập Tứ nhìn Vân Khanh bước vào phòng ngủ, vẻ mặt không tốt, cô bé quay đầu nhìn phòng bếp, nhíu mày.
Cô nhóc đang nói chuyện với Cát Cát, chen vào một câu: “Bạn gái của anh lại bị Lão Lục ức hiếp, anh mau về nước đi!”
Đối phương lập tức gửi đến ba icon【phun hỏa】【phun hỏa】【phun hỏa】!
Thập Tứ: Em có dự cảm hành trình Cát Cát cưới Tiểu Vân Vân sẽ rất gian nan, dù sao Lão Lục rất không thích Tiểu Vân Vân.
Thập Tam: Ai cần ông ấy thích chứ! Ông ấy chỉ thích phụ nữ mặt dùi sóng lớn, chú Quý tổng kết như vậy, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng nhất định là rất tục! Tiểu Vân Vân của anh là tiên nữ, anh không ngại vì cô ấy mà từ bỏ thân phận người thừa kế! Đi công trường hăng hái dọn gạch, cuối cùng sáng lập nên một đế quốc, sau đó ba ba đánh mặt già của cha! Gần đây giá nhà ở trong nước thế nào? Anh đã để dành được 300 đôla, có đủ giao cho người ta không Thập Tứ?
Thập Tứ: .......
Cùng một mẹ sinh ra, vì sao chỉ số thông minh lại kém nhiều như vậy?
Lục Mặc Trầm bưng ba món ăn, một món canh lên bàn, sau đó đến gõ cửa phòng ngủ.
Vân Khanh mở ra một cái khe: "Tôi nói tôi không ăn......"
"Không gọi cô ăn, đút cơm cho Thập Tứ."
“…….” Vân Khanh đen mặt trừng mắt nhìn anh vừa bước vào phòng bếp một chuyến nhưng dáng vẻ vẫn sạch sẽ tuấn lãng, thầm nghĩ con mẹ nó, là con nhà anh hay con nhà tôi?
Vẻ mặt anh không thay đổi: "Nhanh lên, con nhóc đã đói lả rồi, tôi sẽ không đút cơm."
Cô sẽ đút sao?!
Nghe tiếng ê a bên ngoài, anh lại là một người đàn ông trưởng thành, nói vậy sống trong nhung lụa sẽ không chăm sóc trẻ con.
Vân Khanh vẫn là đi ra ngoài, thầm nghĩ để cho bọn họ ăn nhanh lên, ăn xong thì nhanh chóng đi đi!
Thập Tứ rất biết điều, ăn cơm không quấy, không cần phải chạy đuổi theo khắp nhà, chỉ là không biết dùng đũa, lúc sốt ruột đầu lưỡi nhỏ sẽ liếm vào trong chén, Vân Khanh vừa đút vừa cười to, người đàn ông đứng ở ban công hút thuốc, trong bóng đêm ánh mắt sắc bén nhìn bàn ăn, ánh mắt sâu thẳm đến mức không nhìn rõ được bên trong có cảm xúc gì.
Đinh Linh Linh -------
Chuông cửa lại vang lên, Vân Khanh nhíu mày, đứng lên.
“Ai vậy chứ?” Cô bé húp nước canh, tò mò hỏi.
Cô đi qua mở cửa, nói thầm: “Cơm ngoài à? Có thể là hủy đơn trễ, nên người ta đứa tới….. Ừm!”
Ngoài cửa đột nhiên không kịp đề phòng vươn vào một bàn tay, Vân Khanh kinh ngạc kêu lên, nhưng lại bị kéo mạnh ra ngoài: “Ai?!....... A!”
Chát! Một cái tát quăng vào mặt cô khiến cô choáng váng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.