Lục Mặc Trầm dắt Vân Khanh, dẫn cô đi tiếp trên còn đường tối mịt. Người đàn ông mặc bộ quân phục rằn ri đi đến cây lớn trước, dừng lại, giơ đôi chân đi bốt quân đội lên đá hai cái, sau đó quay đầu nói, "Lục Mặc Trầm! Cậu nói đường bị sạt lở, nửa đêm gọi tôi từ doanh trại đến..." Anh ta vừa nói vừa chỉ tay, "Chỉ có mỗi cái cành cây này thôi, ông không con mẹ nó tin cậu không di chuyển nổi?!" "Không di chuyển được." Giọng người đàn ông vẫn bình tĩnh. "Để ông đây chuyển thử cho cậu xem!" Người đàn ông kia tức giận khom lưng dùng hai tay nhấc lên, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Mặc Trầm, chậm rãi thì thào nói, "ĐCMN, đúng là không nhúc nhích được." Vân Khanh: "..." Cô cũng không thèm nhìn cái cây kỳ quái bị đổ kia, bước nhanh về phía chiếc xe Hummer, lúc nãy Lục Mặc Trầm đã đưa chìa khóa xe cho cô. Vân Khanh bấm điều khiển từ xa nhưng không mở được, cô quay đầu lại hỏi người đàn ông kĩ quan kia, "Chào anh, có mật khẩu không?" "2222, chị dâu, tôi tên là Quý Tư Thần!" Quý Tư Thần nhướn mày cười. Vân Khanh không biết tranh luận cái từ “Chị dâu” buồn cười kia thế nào, lên xe thì trực tiếp nổ máy! Chiếc Hummer quân sự không dễ điều khiển, nhưng cô xiên xiên vẹo vẹo cũng lái được xe đi. Hừm... Quý Tư Thần? Cô liếc qua kính chiếu hậu, hai người đàn ông này đều đẹp trai giống nhau, Lục Mặc Trầm lạnh lùng và lịch lãm hơn, còn người đàn ông kia thì cường tráng và cương nghị. Đó không phải là… của Hạ Thủy Thủy sao?! Loading... "Mẹ nó, hàng này độc thế, ném tôi xuống rồi bỏ đi?" Mày rậm của Quý Tư Thần hơi nhíu, "Chinh phục được chắc sướng lắm nhỉ?" Lục Mặc Trầm cúi người, nâng cây đại thụ đang chắn ngang đường lên, cánh tay người đàn ông gầy gò mà có lực, chỉ trong vòng ba phút đã dọn dẹp con đường sạch sẽ. Anh đi về phía chiếc Q7. Quý Tư Thần cũng lên xe, "Mau đuổi theo cô ấy." "Không có dầu." "Hả?" Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt một cái, "Nếu không cậu nghĩ tôi bảo cậu lái xe đến làm gì? Cô ấy đang ở dưới gầm ô tô thì gặp mưa." "Thà chết không theo? Ha ha, người phụ nữ mà cậu không giải quyết được cuối cùng cũng xuất hiện rồi!" Quý Tư Thần cười lớn, lại cau mày, dần dần thu lại nét cười, "Chú hai, cậu ở cùng với cô bác sĩ này đến khi khỏi bệnh thì cũng không sao, nhưng nếu để ý thì đừng. Dù sao cái người ở Mỹ… Cũng là mẹ ruột của con trai cậu." Mưa ngớt dần, gương mặt người đàn ông hơi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, anh nghiêng đầu hút thuốc. Quý Tư Thần nghe được một tiếng cường rất thấp, trong mắt anh là vẻ thờ ơ, nặng nề, âm u, "Tư Thần, tôi cũng bất lực với mẹ ruột của đứa bé." Quý Tư Thần sửng sốt, cái quái gì vậy?? Bọn họ vẫn cho rằng vì khoảng cách xa, anh khó tránh khỏi trống vắng nên mới đi tìm niềm vui, chỉ biết anh rất khó với những người phụ nữ khác… Không ngờ với mẹ ruột đứa bé cũng thế?! Chờ đã... Thế đứa bé kia có kiểu gì vậy? Người phụ nữ bụng lớn năm đó, bọn họ đều gặp mà! ... Vân Khanh ngủ đến nửa đêm, hốt ha hốt hoảng bị đánh thức xuống lầu. Khi cô trở về sơn trang, đã để bác sĩ Lý lái chiếc Hummer quay lại đón người, cô vừa dầm mưa vừa mệt mỏi, sau khi tắm xong liền ngủ thiếp đi. Ban đầu không thể vào giấc được, bởi vì bên dưới không thoải mái lắm... Từ giấc mộng lần trước, mặc dù cơ thể có phản ứng, nhưng không giống lần này, phản ứng rất thật, phía dưới có đau hay không, nhưng có chút khác thường. Trằn trọc mãi mới ngủ được, hơn bốn giờ lại xảy ra sự cố. Là Lục Mặc Trầm, khi bác sĩ Lý đi đón anh thì đã không thấy Quý Tư Thần đâu, người đàn ông nằm trong Q7, toàn thân lúc lạnh lúc nóng. Khi đưa về thì đã bất tỉnh nhân sự rồi. "Bác sĩ Lý, mau đưa đến phòng y tế đi!" Một đám người hỗn loạn, dù sao Vân Khanh cũng không phải bác sĩ ngoại khoa. Vừa sơ cứu đơn giản cho anh, vừa gọi điện thoại cho Tô Gia Ngọc, nghe phía bên kia chỉ đạo, khó khăn lắm cô mới ổn định được người. Treo bình truyền dịch lên, Tô Gia Ngọc ở đầu dây bên kia phân tích, "Lượng này của cậu chắc không có vấn đề gì, nhưng cơ thể mỗi người mỗi khác, có lẽ anh ta quá nhạy cảm, cộng thêm ban đêm nhiệt độ xuống thấp, lại còn gặp phải mưa rào, thế là xong luôn." "Tối nay cậu trực à? Lấy thuốc có tiện không?" "Ừ, nếu đã nắm được thì có thể cho người tới lấy." Đi tới đi lui cũng phải mất hơn ba tiếng, Vân Khanh để bác sĩ Lý trông Lục Mặc Trầm, mình thì lên đường ngay lập tức. Lái xe đêm hơi sợ, điện thoại cũng không ngắt máy, hai người trò chuyện, "Cậu biết không, nam thần mà Thủy Thủy si mê là anh em của tên họ Lục đấy! Tớ chỉ có thể nói quạ đen trong thiên hạ đều cùng một nhà." "Đừng để ý tới cái hàng này, đơn giản là nhìn chym lớn." Tô Gia Ngọc xì mũi coi thường. Vân Khanh cười khẽ, "Không phải là do trong nhà cậu ấy có vết xe đổ sao, khó trách cô ấy lại cố chấp theo đuổi thứ kia của đàn ông." "Còn tệ hơn cả cậu! Ban đầu kết hôn chớp nhoáng với Tô Triết, bây giờ có tiền, sao vẫn còn tự đâm đầu lãng phí thời gian của bản thân?" Tình cảm và hôn nhân, ai nói rõ được đâu. Vân Khanh trêu chọc, "Nói như cậu đàng hoàng hơn ấy, năm trước thừa dịp tớ ra nước ngoài liền lén sinh Tiểu Đào Tử, đến giờ vẫn không nói cha ruột đứa bé là ai, tớ và Thủy Thủy đều tò mò đến phát điên rồi. Tình cảm của cậu mới đúng là si mê." Cô đảo mắt một cái hỏi, "Lần trước giúp Thủy Thủy bắt kẻ gian dâm, cậu cả ngày không xuất hiện, cô ấy còn đoán cậu có bồ, nói đi, rốt cuộc hôm đó cậu làm gì?" Bên kia đột nhiên dừng lại, sau đó mắng, "Tớ con mẹ nó sao mà đi được, người trong phòng cấp cứu là người đàn ông của tớ, các cậu không biết à?" Vân Khanh nhìn tình hình giao thông, trong đầu chợt lóe lên câu nói của Tô Triết ‘Có nghĩa là, cô có biết người đã mở căn phòng của Cố Trạm Vũ là ai không?’ Cô thầm mắng bản thân bị thần kinh, cười nhẹ nói, "Đồ tham công tiếc việc, lần tới còn có chuyện bắt gian như thế, không được phép trốn tham gia nữa!" Tô Gia Ngọc ở phía bên kia nói đột nhiên có ca điều trị gấp, rồi vội vàng cúp máy. ... Sau khi Lục Mặc Trầm tỉnh lại, Vân Khanh trốn trong tòa nhà nghiên cứu suốt một ngày. Chuyện chọc phải cái sọt lớn, không thể giữ được nữa. Trước mắt, Vân Khanh đang rất mong Hàn Tuyết Lỵ trở về sau kỳ thi, để có thể lấy công chuộc tội. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng điện thoại của Hàn Tuyết Lỵ cũng thông, cho biết cô ấy cố gắng giữa trưa sẽ đến. Sau đó Vân Khanh mới từ tòa nhà nghiên cứu trở lại sơn trang, đồng thời thông báo thư ký gọi Lục Mặc Trầm dậy, không cần ăn sáng mà đi tắm huân hương. Chương trình điều trị hôm nay là liệu pháp tình thú hai người! Ở bên cạnh sơn trang có một phòng điều trị đặc biệt, điểm nhấn của toàn bộ sơn trang chính là nó. Khi lần đầu tiên Vân Khanh đến xem, cô gần như khám phá ra một thế giới mới! Bên trong căn phòng cực lớn với diện tích năm trăm mét vuông chia thành từng chủ đề một, nghệ thuật buộc dây, xích sắt roi da, phòng học play, đường tàu điện ngầm... Cấp thấp nhất là giường Massage, các loại ghế hình dạng kỳ quái. Vân Khanh mở một hộp xúc xắc ra, bên trên không ghi số, mà là động tác và tư thế... Cô ho nhẹ một tiếng, cầm quyển sách hướng dẫn rất dày lên, so sánh từng thứ một, “Công cụ” trong này quá nhiều, cô không hiểu hết được. Nhỡ đâu ông chủ Lục chọn thứ quá nặng đô, cô cũng không biết vận hành thế nào, giống như cái ghế phức tạp kia, bọn họ không biết người ở phía trên phải bày ra sao. Ví dụ như cái trước mắt này, bên trên có một cái lồng đóng kín, bên dưới có cái gì đó tương tự như ghế kiểm tra phụ khoa, còn có bàn đạp? Cô lật sang trang tương ứng, làm theo các bước, người bên trên chui vào cái lồng kín kia, lộ đầu ra, đặt mông lên ghế kiểm tra, hai chân tách ra, vừa mới chuẩn bị đọc bước tiếp theo, không biết cánh tay đụng phải cái gì, vèo một tiếng! Cửa lồng kín đóng lại, hai chân đều bị băng vải bật ra trói lại! "..." Tình huống gì thế này?! Vân Khanh ngơ ngác, dừng lại một chút rồi lập tức vặn vẹo cơ thể tìm cách thoát ra, lồng kín lại như có thể co dãn khóa chặt người cô lại, càng ngày càng chặt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]