Khi Minh Trí mặc áo khoác cho anh xong rồi đứng một bên. Anh ngồi xuống vị trí của mình, mặt lạnh lùng, tay vẫn đang làm việc.
Bỗng điện thoại reo lên xoá tan bầu không khí im lặng, anh với tay đến chiếc điện thoại, tay kia vẫn dang làm việc, mi tâm nhíu lại có vẻ khó chịu.
Nhưng khi mắt chạm vào màn hình thì mi tâm giản ra, khuôn mặt lạnh giờ bỗng nhiên dịu dàng, miệng nhếch lên một bên.
Hai chữ " Bảo Bối " in trên màn hình, bấm nút trượt qua rồi để lên tai, giọng nói cưng chiều vang lên:
- Sao vậy bảo bối, hửm?
Ánh mắt vẫn dáng vào tài liệu, khổng cố ý định ngừng việc. Đầu dây bên kia là Hi Tuyết, cô bĩu môi giọng buồn bực nói với anh:
- Dật, ở nhà thật chán.
Nghe giọng ể oải của đầu dây bên kia, anh nhếch môi cười, con mèo lười đáng yêu này, không chịu ở yên ở nhà mà.
- Vậy là em muốn ra ngoài?
Anh dịu dàng hỏi cô, nhưng vẫn cứ làm việc. Anh quá hiểu ý cô, muốn ra ngoài mà cứ làm bộ hoài. Cô nghe anh nói đúng ý mình, ánh mắt sáng lên như bóng đèn pha, đầu gật gật miệng thì nói:
- Đúng a, em muốn đi siêu thị.
Nghe cô nói xong tay anh dừng lại, bỏ bút xuống, ngả người dựa vào ghế, ánh mắt híp lại, hơi thở trầm giọng lên tiếng:
- Em đi với ai? Là trai hay gái?
Giọng bá đạo như tra hỏi khiến cô ớn da gà. Cô nuốt nước miếng một cái, cái này... sao giống như tra hỏi tu binh dữ vậy.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-quyen-ru-cua-trum-hac-dao/200541/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.