Chương trước
Chương sau
Hi Tuyết cười quái dị nhìn cô ta, nói:
- Đúng
Cô nói tiếp
- Là một đặc công, cần phải hành động cần thận, không được sai sót nhưng có lẽ cô đã không làm được?.
Ánh mắt sắc bén của cô nhìn cô ta đầy ẩn ý khiến Mỹ Linh cô ta run rẩy. Cô nhếch một đường cong hoàng hảo trên môi, nói vs cô ta:
- Vậy tôi hỏi cô, nếu một đặc công không hoàn thành nhiệm vụ và bị phát hiện thì bị như thế nào?
- B..ị...bị giết
cô ta lắp bắp trả lời. Đúng, nếu nhiệm vụ bị thất bại thì đó là một đặc công thấp kém và sẽ bị giết chết.
Bởi vì, trong tổ chức, người cầm đầu không ai muốn người của chính mình thấp kém và đáng khinh thường nên theo luật lệ sẽ bị giết cho khỏi vướng bận.
Cô cười khẩy nhìn cô ta, chỉa súng vào tâm giữa trán cô ta, lạnh lùng nói:
- Vậy thì tôi sẽ giúp một tay.
Lên đạn, ngón trỏ bóp còi.
- Pằng
Trán cô ta thủng một lỗ, máu chảy ra nhìn ghê rợn, cô ta té xuống đất.
Mấy ả sợ hãi, la hét om sòm.
Liệt Dật nãy giờ im lặng bỗng đi lại chỗ cô, ôm eo cô cưng chiều nói:
- Tại sao em phải ra tay? Hạng người như ả ta dơ bẩn, làm dơ tay em.
Anh cầm súng vứt lên ghế, tay anh nắm lấy tay cô.
Ba người kia nãy giờ cứng đờ. Nhất Dương là người phản động nhanh hơn. Sát thủ Queen Black Rose? Phải, đó là người anh ta sùng bái nhiều năm, nghe danh mà chưa gặp mặt. Nhìn thấy cô, anh ta sung sướng còn hơn gặp tổng thống.
Nhất Dương đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cô, mặt kệ tay anh, nói:
- Tam Tẩu, thì ra tẩu là sát thủ mà em sùng bái nhất.
Ánh mắt anh ta hiện lên sùng bái.
Anh bên đây mặt u ám, tay giơ lên nắm lấy cổ áo Nhất Dương, lạnh băng nói:
- Ai cho cậu đụng vào cô ấy? Bỏ tay ra, nếu không tôi bẻ gảy hai tay của cậu.
Ghen tuông của Liệt Dật nổi lên, cậu ta dám đụng thì cậu ta chắc ko cần tay nữa.
Kì Phàm liếc mắt nhìn Nhất Dương đổ mồ hôi đang buông tay ra, quỷ mị nói:
- A Dương, cậu quên rồi sao?. Sức chiếm hữu của Lão Tam rất cao và mạnh, không muốn bị phế thì đừng chạm.
Anh ta cố ý nhắc nhở Nhất Dương.
- Nè, nghiêm túc đi. Tam Tẩu, vậy ra cô ta là đặc công?
Thiên Vũ lúc này mới lên tiếng, bây giờ là hoàn cảnh nào rồi mà còn trêu vs chả đùa. Nghe anh ta hỏi, cô cũng khiêm tốn trả lời:
- Đúng, cô ta là đặc công của tổ chức B.A tới đây để ám sát các anh. Nhưng nói, cô ta thật ngu, một mình cô ta mà có thể ám sát bốn người? Thiệt là ngu hết thuốc chữa.
Cô khoanh tay lại, ánh mắt thoạt lên vẻ kì kì rồi nhanh chóng bị che giấu. Thiên Vũ gật gật đầu, ra lệnh cho người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi cả 5 quay lại chỗ ngồi. Cô chán nản, dựa vào vai anh nhắm mắt dưỡng thần.
Anh sủng nịch nhìn cô, ôm cô kêu công chúa cho cô ngồi lên đùi anh ngủ, đầu gục vào lòng. Ba người nhìn anh, lắc lắc đầu, từ khi nào mà A Dật cưng chiều chị dâu như thế.
Nhất Dương nhìn nhìn cô trong lòng anh, cười cười:
- Chị Dâu Nhỏ ngủ nhìn xinh đẹp nghê.
Anh ta ko chừng chừ nói ra làm Kì Phàn và Nhất Vũ trợn mắt. Cái tên tiểu quỷ này...
Chị Dâu nhỏ? Anh nhếch mép, cũng đc đi, nhủ danh dễ thw. Nhất Dương anh ta hỏi tiếp:
- Mà A Dật, sao cậu cưng chiều chị dâu nhỏ như vậy?
Là quá cưng chiều đi?
Anh nhìn anh ta rồi nhìn cô dịu dàng có phần lạnh lùng, nói:
- Vợ của tôi, không cưng chiều cô ấy thì cưng chiều ai?
Anh vuốt mái tóc tím của cô, đặt đôi môi của mình lên trán cô.
Cô đang nhắm mắt ko bít có ngủ hay không mà khoé môi bỗng cười khẽ một cái như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.