Một lúc sau khi Tần Viễn Tư bước vào với dáng vẻ vội vã, đầu thì chảy mồ hôi nhưng vẫn giữ nét đẹp trầm tĩnh, tao nhã và hết sức lôi cuốn nhưng thực chất lại là sói đội lớp cừu, mang bản tính phong lưu đào hoa và còn ranh ma như một con hồ ly vậy.
Tần Viễn Tư vẻ mặt lo lắng cho Liệt Dật, vừa bước lên lầu thì đập vào mắt là thân hình của Hi Tuyết. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đứng ngay cửa sổ, vẻ mặt lạnh băng khiến người ta khiếp sợ.
Cô đã thay đi một chiếc váy trắng dài tới đầu gối lộ ra đôi chân trắng mịn, nhìn cô như thiên sứ giữa màn đêm. Nhưng hình xăm hoa Bỉ ngạn ngay lưng cô làm cô tà mị hơn, xinh đẹp hơn.
Tần Viễn Tư khượng người trong vài phút sau đó trở lại như bình thường. Anh ta cảm thấy bóng lưng của cô rất cô đơn, tĩnh mịch, có phải hay chăng, cô đã trải qua nỗi đau nào đó. Cô đứng ngay cửa sổ, ánh trăng tròn như đang soi vào bóng hình xinh đẹp của cô. Bình lặng, như bị động.
Hi Tuyết đang đứng ngẫm nghĩ thì thấy sau lưng có tiến động, đó chỉ là tiếng động nho nhỏ nhưng cô có thể nghe được. Đó là điều quan trọng trong việc làm sát thủ. Hi Tuyết xoay người lại, nhìn vào người gây ra tiếng động đó.
" Trễ 10 phút rồi... "
Hi Tuyết liếc nhìn đồng hồ đang kêu tí tách, ánh mắt tĩnh lặng nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận. Tầm Viễn Tư đầu chảy mồ hôi càng nhiều, cảm thấy sát khí của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-quyen-ru-cua-trum-hac-dao/1324835/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.