Tô Nhã Kỳ cảm thấy có hơi bối rối.
Cho đến khi Abel đi theo bọn họ trở về nhà họ Hoắc.
Hơn nữa khi nghe thấy bác Phan và những người giúp việc khác gọi anh ấy là cậu ba.
Cô mới tin những chuyện này là thật.
Anh ấy, anh ấy thật sự là em trai ruột của chú Hoắc.
Hai anh em cùng một mẹ sinh ra!
Trong trí nhớ của cô, trong một buổi phỏng vấn liên quan tới anh ấy, dường như có nói qua về người nhà của anh ấy, hơn nữa còn vô cùng đề cao.
Anh ấy có một người anh và một người chị.
Ôi trời ơi, thế nhưng cô có nằm mơ cũng không ngờ, anh của Abel lại là chú Hoắc đấy!
“Vẫn chưa khôi phục tinh thần sao?” Hoắc Vũ Hạo đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, âm thanh lộ ra vẻ vui thích.
Tô Nhã Kỳ nhìn về phía anh, sau đó nhìn về phía Abel cau mày một cái: “Thế nhưng, thế nhưng dáng vẻ của anh ấy và chú có phần không giống!”
“Chị dâu nhỏ, dáng vẻ của tôi đẹp như thế là do được thừa hưởng từ mẹ tôi!” Hoắc Anh Vũ tiến lên phía trước, sau đó nhe răng cười với cô.
Mặt Tô Nhã Kỳ nhanh chóng trở nên đỏ ửng, cô lui về phía sau một bước, không biết nên trả lời thế nào.
Chị dâu nhỏ…
Sao cô cảm thấy cách xưng hô này có không được tự nhiên cho lắm!
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đi tới bên cạnh, sau đó ôm cô kéo đi, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Hoắc Anh Vũ đưa mắt nhìn theo, anh trai của anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787318/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.