Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Ảnh Quân đã tỉnh dậy.
Anh rất sợ Mộ Niệm Quang phát hiện ra điều kỳ lạ mà trở nên hoang mang. Anh đã ngồi đợi ở phòng khách từ sáng sớm, cho đến khi dì Mặc dậy làm bữa sáng. Nửa tiếng sau, cánh cửa của phòng ngủ dành cho khách ở tầng một cuối cùng cũng mở ra. Mộ Niệm Quang mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản bước ra ngoài. Hoắc Ảnh Quân vội vàng hỏi han, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên liền đứng đó làm động tác giãn cơ.
“Hả? Sao anh dậy sớm vậy?” Mộ Niệm Quang nhìn thấy anh liền dừng bước, hỏi thăm.
Hoắc Ảnh Quân vội vàng quay đầu lại nhìn anh ta, liếc nhìn từ đầu đến chân, sau đó nói: “Ừm, hơi đói nên không ngủ được, muốn dậy sớm chút để ăn sáng.”
Mộ Niệm Quang gật đầu nhìn vào phòng bếp, lúc này dì Mặc đã dọn bữa sáng lên bàn. Hoắc Ảnh Quân vội vàng nói: “Đi, cùng nhau ăn sáng đi?”
“Được chứ!”
Hai người ngồi đối diện nhau, Hoắc Ảnh Quân vừa ăn cháo vừa lén lút nhìn anh ta.
“Hừ…” Mộ Niệm Quang vừa ăn một ngụm cháo, liền không nhịn được vươn tay xoa xoa vị trí thái dương.
“Sao thế?”
“Không việc gì, hơi đau đầu thôi, mà này, tối hôm qua tôi về nhà kiểu gì thế?” Mộ Niệm Quang nhìn rồi hỏi anh: “Tại sao tôi vừa tỉnh lại đã thấy đang ở nhà rồi? Còn có, quần áo của tôi…” Bộ quần áo này rõ ràng là đồ ngủ của Hoắc Ảnh Quân, làm sao mà anh ta lại mặc nó?
Lúc này dì Mặc đi tới, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787279/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.