Vụ án của Vân Hâm Bằng cuối cùng cũng được xét xử.
Ông ta bị xử chung thân vì tội cố ý giết người, tước quyền chính trị suốt đời.
Vân Tử Lăng nhìn một màn này, mặc dù không phải là tội chết, nhưng mà đối với cô mà nói thì kết quả này cũng đáng mừng rồi.
Cô đứng dậy rời khỏi tòa án.
Mộ Niệm Quang làm bạn đi bên cạnh cô: “Em thật sự muốn rời khỏi đây sao?”
Vân Tử Lăng mỉm cười nhìn anh: “Anh không cần phải lo lắng cho em, em không sao!”
Mộ Niệm Quang vẫn không yên tâm: “Rốt cuộc em muốn đi đâu? Em không thể nói cho anh biết sao? Anh là anh trai của em, anh có thể tới thăm em!”
Vân Tử Lăng khẽ cười: “Chờ em chuẩn bị xong xuôi hết ở bên kia, em sẽ liên hệ với anh!”
Mộ Niệm Quang đương nhiên biết ý của cô: “Có phải em sợ anh sẽ nói cho anh ta biết không? Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ không nói!”
Vân Tử Lăng nhìn đồng hồ đeo tay: “Anh Niệm Quang đừng nói nữa, em phải đi đây, nếu không sẽ trễ chuyến bay mất.”
Nói xong cô đưa tay vẫy một chiếc taxi.
“Anh đưa em đi!” Mộ Niệm Quang kéo cổ ta của cô: “Em gọi taxi làm cái gì?”
“Trí nhớ của anh Niệm Quang thật không tốt, anh quên buổi chiều anh còn có một cái hợp đồng cần phải đi ký kết sao?”
Mộ Niệm Quang nhíu mày, tại sao con nhỏ này lại biết rõ ràng như thế?
Ngay lúc anh ta vẫn còn đang không hiểu gì thì Vân Tử Lăng đã lên xe.
“Á Tử Lăng!”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787260/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.