Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại đã là hai hôm sau.
Hai ngày nay cô chìm sâu trong hôn mê không chịu tỉnh.
Cả người nằm mê man bất tỉnh, nếu chậm thêm một chút thì thật không dám nghĩ tới hậu quả như nào.
Mẫn Hy nghe được việc này, trực tiếp kết thúc chuyến du lịch, từ Thái Lan trở về.
“Tử Lăng!”
“Rầm” một tiếng, Mẫn Hy thô bạo đẩy cửa vào.
Mộ Niệm Quang bị tiếng động làm cho giật nảy mình.
“Tử Lăng…” Mẫn Hy chạy nhanh đến bên giường, vừa qua có mấy ngày ngày mà người con gái trước mặt đã gầy xộc mấy cân như này, hai mắt cô ấy lập tức đỏ hoe.
Vân Tử Lăng chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy Mẫn Hy thì mỉm cười: “Cậu về rồi sao.”
“Xin lỗi….” Mẫn Hy lập tức ôm chặt lấy cô: “Mình không nên đi du lịch, thật sự xin lỗi cậu…”
Nước mắt của Vân Tử Lăng cũng bỗng chực trào ra, ôm chặt lấy người bạn của mình.
Mộ Niệm Quang ở bên cạnh không đành lòng nhìn, dành lui ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người con gái.
Lúc này, Vân Tử Lăng không nhẫn nhịn thêm mà oà lên khóc.
Hai ngày nay, tâm trí của cô rất hôn loạn, không thể ăn uống, cũng không thể khóc.
Nhưng mà chính lúc này, nghe được tiếng khóc bi thương của Mẫn Hy, cô cũng không nhịn được mà bật khóc lên.
Không biết khóc trong bao lâu, mãi hai người mới chịu buông ra.
Trong điện thoại, Mộ Niệm Quang đã nói hết tất cả mọi chuyện cho cô ấy.
Cho nên, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787255/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.