Tầm một giờ sáng. 
Cơn mưa bên ngoài càng nặng hạt, đập ầm ầm vào cửa sổ. 
Vân Tử Lăng đổ mồ hôi ròng ròng, cơn đau bụng khó mà nhịn được. 
Cô dần dần tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện căn phòng tối đen một mảng. 
“Thím Phương…” 
Cô khẽ kêu một tiếng, mồ hôi trên trán lại toát ra nhiều hơn. 
“Thím Phương…” 
Không có câu trả lời. 
“Thím Phương…” 
Cô nhíu chặt mày, bụng lại đau thêm dữ dội. 
Cô dần dần ngồi dậy, bật đèn trong phòng lên, trong phòng vô cùng yên tĩnh. 
“Á…” Bụng dưới truyền đến một cơn đau, đau đến nỗi làm cho cô toát mồ hôi lạnh. 
“Thím Phương, có ở đây không?” Giọng nói cô to thêm, nhưng vẫn chỉ có căn phòng trống rỗng trả lời cô. 
Lúc này, cô có chút hoảng loạn rồi. 
Kiểu đau này rõ ràng là không hề bình thường. 
Cô dần dần nâng người lên, gạt chăn ra, từ từ xuống giường. 
Cô đi dần dần đến cửa, cầm lấy cánh cửa muốn mở ra đi gọi dì Phương. 
Nhưng khi cô nắm lấy nắm cửa, lúc xoay thử thì mới phát hiện ra là cửa đã bị khóa từ bên ngoài. 
Trong nháy mắt, có một loại suy nghĩ bất an xuất hiện trong đầu cô. 
Cô không nhịn được đau đớn, nhanh chóng đi đến bên giường muốn lấy điện thoại di động. 
“Điện thoại đâu?” 
Chăn bị hất ra, ngăn kéo đã bị mở ra, điện thoại không cánh mà bay. 
Sợ. 
Bất an. 
Hoảng sợ. 
Trong nháy mắt vây quanh lấy cô. 
Đột nhiên cô nhớ lại, ngoài ban công có một chiếc mát bàn. 
Cô ôm bụng lảo đảo đi về phía bên kia, vừa mở cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787252/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.