Lúc Vân Tử Lăng tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Bên cạnh không có anh.
Đây là lần đầu tiên anh không về nhà khi ở Nam Dương.
Bên cạnh trống rỗng khiến tâm trạng cô bị đè nén.
Cô ngồi dậy, tựa vào thành giường ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
“Tỉnh rồi à?”
Vân Tử Lăng hơi giật mình, nhìn người đang đi tới, đột nhiên không phản ứng kịp.
Người đàn ông đi đến, cười nói với cô: “Tối hôm qua tôi trở về trễ, sợ làm phiền em nghỉ ngơi cho nên ngủ ở phòng khách.” Anh đi tới bên cạnh cô: “Buổi sáng tôi có mở cửa hai lần nhưng thấy em vẫn còn đang ngủ, bữa sáng đã làm xong rồi đó!”
Vân Tử Lăng cau mày nhìn anh, cả người như chưa thể tiêu hóa hết được tin tức này.
“Sao vậy?” Hoắc Ảnh Quân mỉm cười, duỗi tay ra bưng lấy khuôn mặt của cô: “Tại sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế?”
“Tôi hôm qua anh trở về sao?”
“Ừ!”Anh gật đầu: “Ngày hôm qua tôi đi gặp Mộ Bạch nói chút chuyện, bị bọn họ lôi léo uống hơi nhiều, trên người toàn mùi rượu.” Anh bất đắc dĩ cười nói: “Tôi biết em không thích mùi rượu, hơn nữa bây giờ còn đang mang thai cục cưng, càng không thể ngửi được loại mùi này, nhưng mà em yên tâm, về sau tôi sẽ không uống nữa, tôi thực sự cảm thấy ngủ ở phong khách không thoải mái!”
Vân Tử Lăng không nói gì, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy mũi hơi chua xót.
“Sao vậy?” Hoắc Ảnh Quân đột nhiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787248/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.