Khi cô ấy lê lết cái thân mệt mỏi về đến Hoắc gia thì đã là nửa đêm rồi.
“Đừng càn quấy nữa, trở về nhà đi, mai lại đến, tôi giúp co chôn cất chú Mạnh.”
“Con bé ngốc này, cô đã kết hôn rồi, ngủ lang bên ngoài không hay đâu, nghe lời đi.”
Tử Lăng đau đầu vô cùng, cả người đều mệt mỏi, người làm trong nhà chào cô, cô đều không đáp lại.
Đến lầu ba, cô mở cửa.
Sau đó liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng, ngay tại lúc đó, căn phòng tối đột nhiên sáng trưng lên.
Ánh đèn sáng chói mắt, cô ấy giơ tay lên che mắt theo bản năng.
Nhưng mấy giây sau, cô ấy bỏ tay xuống, đi vào bên trong.
Nhìn qua phòng khách, ở đó có một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cửa sổ nhìn cô ấy.
Vị trị anh ấy ngồi, trên bàn đầy tàn thuốc đỏ, gần cả một hộp điếu thuốc đã hút.
Trong phòng, cũng đầy mùi thuốc lá.
Tử Lăng nhíu mày, quay người, như thể không nhìn thấy anh ấy, đi vào nhà vệ sinh.
Hoắc Ảnh Quân đứng lên, mở cửa sổ ra, để cho căn phòng được thông khí.
Một lúc sau.
Cô ấy đã tắm xong, đi ra ngoài.
Ngay sau đó, lặng lẽ đến bên giường, lên giường, đắp chăn.
Cô ấy cứ như thể người máy vậy.
Ánh mắt đen láy của người đàn ông trở nên thật xa xăm, lặng lẽ nhìn cô ấy.
Trong chốc lát, anh ấy lặng lẽ thở dài một tiếng, đến bên giường, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, anh đáng lẽ nên để ý đến tình thân giữa em và Mạnh Thiên Tùng!”
Tử Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787234/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.