Chương trước
Chương sau
‘Gương mặt bị hủy hoại’, mấy chữ này.
Đối với phụ nữ mà nói giống như sấm sét giữa trời quang.
Một tiếng sau Vân Tử Diễm tỉnh lại.
Lập tức tiếng thét chói tai mang theo sự đau khổ tột cùng vang vọng cả phòng bệnh.
“Bang” một tiếng, chiếc gương rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
“A…”
Tâm trạng của Vân Tử Diễm vô cùng kích động.
Cả khuôn mặt của cô ta đều bị quấn băng vải màu trắng, chỉ chừa ra một đôi mắt đờ đẫn.
Gương mặt bị hủy hoại rồi.
Mặt của cô ta bị hủy hoại hoàn toàn rồi…
Hai tay cô ta run rẩy vuốt băng vải màu trắng.
“Tê…”
Một trận đau đớn nhanh chóng ập đến từ trên mặt lan ra.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Mọi người thấy vậy đều cau mày, muốn nói lại thôi.
“Tôi… Gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi đúng không?” Cô ta nâng mắt nhìn mọi người, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Tử Diễm…” Cố Di Nhân nhíu mày nói: “Người, người không có việc gì là tốt rồi mà, nha!”
Vân Tử Diễm nhìn bà ta, ‘người không có việc gì là tốt rồi’.
Nhưng mặt của cô ta…
Sau đó, cô ta lại đau khổ thét lên: “A, a a a…”
Khúc Tịnh Kỳ ngồi ở trên xe lăn, vội vàng muốn tiến lên trước. Cố Di Nhân dẫn đầu đi lên ôm lấy cô ta: “Tử Diễm, con đừng có động vào, không thể động vào nha!”
“Mặt của tôi, mặt của tôi a…”
Gương mặt bị hủy hoại!
Cô ta không muốn gương mặt bị hủy hoại!
Gương mặt này của cô ta xinh đẹp cỡ nào, cô ta biết mà.
Cô ta không muốn gương mặt bị hủy hoại, cô ta không muốn biến thành người xấu xí quái dị.
Hai tay Vân Tử Diễm từ run rẩy chuyển thành phẫn nộ, sau đó, cô ta muốn xé rách băng vải trên mặt ra.
“Mặt của tôi không bị hủy hoại, mặt của tôi không bị hủy hoại.” Cô ta lớn tiếng thét chói tai.
“Cô chủ Vân, cái này không thể tháo ra đâu.” Y tá cũng vội vã tiến lên ngăn cô ta lại.
“Tránh ra, tránh ra a… Đây không phải là tôi, không phải là tôi!” Vân Tử Diễm lớn tiếng đẩy Cố Di Nhân ra. Sau đó, ánh mắt đề phòng liếc nhìn mọi người ở trong phòng.
Cô ta như thế này rồi, không phải diễn trò.
Loại đau đớn này là chính xác thật sự.
Vân Tử Lăng đứng ở trong góc, nhìn người chị em song sinh của mình nằm ở trên giường, bây giờ trở nên hoàn toàn khác hẳn, trong lòng cô cũng không có nửa phần vui vẻ.
“Tử Diễm, con đừng như vậy mà. Con đừng kích động như thế nha.” Cố Di Nhân lại đi qua một lần nữa.
“Tử Diễm…” Khúc Tịnh Kỳ đẩy xe lăn đi tới trước mặt cô ta, cầm lấy chăn của cô ta, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Ánh mắt Vân Tử Diễm trống rỗng vô thần nhìn Khúc Tịnh Kỳ, nước mắt giống như vòi nước không đóng lại được, vẫn không ngừng rơi xuống.
Hoắc Ảnh Quân thấy vậy liền đi tới.
Vân Tử Diễm vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân đứng ở bên cạnh giường của cô ta.
Trong nháy mắt, cô ta vội vàng đưa hai tay lên che kín mặt, cả người run rẩy kịch liệt.
“Tử Diễm…” Khúc Tịnh Kỳ muốn nói lại thôi.
“Ra ngoài, tất cả ra ngoài, đừng nhìn tôi, đừng nhìn cái dạng này của tôi, đừng mà…” Cô ta hoảng loạn kêu lên, âm thanh cũng vô cùng chói tai.
Thấy vậy, Vân Hâm Bằng vội nói: “Ông bà thông gia, ông bà ra ngoài trước đi, để Tử Diễm yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.”
“Tôi muốn ở lại cùng với con bé.” Khúc Tịnh Kỳ vội vàng nói.
“Ra ngoài, ra ngoài, đi hết đi, đi hết đi…” Vân Tử Diễm run rẩy kịch liệt, tiếng khóc khiến người ta vô cùng đau lòng.
Dáng vẻ ma quỷ này của cô ta, cô ta hoàn toàn không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn thấy.
“Mọi người đều ra ngoài đi, đừng đến kích động con bé nữa…” Cố Di Nhân vội vàng ôm lấy Vân Tử Diễm vừa nói với mọi người.
Thấy vậy, mọi người không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.
Hoắc Chấn Vũ đẩy Khúc Tịnh Kỳ đến phòng bên cạnh rồi nhìn bọn họ nói: “Các con trở về trước đi, bố ở lại chăm sóc mẹ con.”
“Bố, con ở lại với bố.” Hoắc Nhã Linh vội vàng nói.
“Dượng, con cũng không có việc gì, ở lại chăm sóc cô.” Khúc Tịnh Quân vội vàng nói.
Vừa nãy anh ta đã gọi điện cho bố mẹ của mình rồi.
Bọn họ nói bây giờ không đến được, cuối tuần sẽ tranh thủ thời gian tới, bảo anh ta chăm sóc cô nhiều hơn.
“Được rồi, bố biết mấy đứa đều có lòng, nhưng mà các con cũng nhìn thấy rồi, bà ấy không có gì quá đáng ngại, nhiều người ở lại như vậy chỉ sẽ khiến cho bà ấy càng khó chịu. Mấy đứa các con trở về trước đi, có chuyện gì bố sẽ liên lạc cho các con.”
“Nhã Linh!” Hoắc Ảnh Quân gọi cô ta.
Hoắc Nhã Linh nhìn Hoắc Ảnh Quân, lại nhìn bố của mình.
Hoắc Chấn Vũ vội phất phất tay, ý bảo bọn họ trở về.
Thấy vậy bốn người bọn họ đành phải rời đi trước.
Chỉ có điều, Hoắc Ảnh Quân vừa đi xuống dưới lầu, điện thoại trong túi liền vang lên.
Điện thoại là Quách Sở Tiêu gọi tới. Bây giờ công ty có một hợp đồng quan trọng cần anh lập tức ký.
Còn có cuộc hẹn với tổng giám đốc của công ty quốc tế JO tuần trước lại đến trước thời hạn, yêu cầu gặp mặt anh ngay bây giờ.
Hoắc Ảnh Quân nhìn Vân Tử Lăng có chút không nỡ: “Bây giờ anh phải lập tức đến công ty một chuyến, em trở về cùng Nhã Linh và Khúc Tịnh Quân nhé.”
Vân Tử Lăng không nói chuyện, chỉ gật đầu một cái.
“Ngoan ngoãn đợi anh trở về.” Nói xong, Hoắc Ảnh Quân giao Vân Tử Lăng cho Nhã Linh rồi bước đi.
Sau đó, anh đi thẳng ra cổng, xe ô tô của Quách Sở Tiêu đã lái đến rồi.
Lúc này Hoắc Ảnh Quân vừa mới rời đi, điện thoại di động của Vân Tử Lăng lại vang lên.
Đó là điện thoại của Mạnh Thiên Tùng gọi tới.
Vân Tử Lăng đi qua một bên nhận điện thoại.
Mấy phút sau, cô đi trở lại nhìn hai người kia nói: “Khúc Tịnh Quân, Nhã Linh hai người trở về trước đi. Em còn có chút việc.”
Hoắc Nhã Linh vội nhíu mày nói: “Chị dâu chị muốn đi đâu? Anh trai em đã nói muốn chúng em đưa chị về nhà.”
“Không có việc gì đâu, một lát nữa chị sẽ trở về.” Vân Tử Lăng thản nhiên cười một tiếng, lại nhìn Khúc Tịnh Quân nói: “Anh đưa Nhã Linh trở về đi, cái đó, đợi lát nữa gặp.”
Dứt lời, cô xoay người đi về phía cổng.
Hoắc Nhã Linh nhíu mày, muốn gọi cô lại, nhưng Vân Tử Lăng đi quá nhanh.
Rất nhanh, đã không thấy bóng dáng Vân Tử Lăng nữa rồi.
Thấy vậy, Khúc Tịnh Quân nhìn cô ta nói: “Đừng nhìn nữa, anh đưa em trở về.”
Ánh mắt của Hoắc Nhã Linh không được tự nhiên, vội nói: “Không cần đâu, tự em bắt taxi về được rồi.” Nói xong, cô ta muốn đi về phía trước, lại không nghĩ đến mình đã bị Khúc Tịnh Quân nắm lấy cổ tay: “Hoắc Nhã Linh, em muốn trốn anh đến khi nào?”
Đôi môi của Hoắc Nhã Linh run rẩy, thân thể cũng khẽ run, cô ta không dám quay đầu lại.
“Chuyện ở nước Anh…”
“Chuyện gì em cũng đều nhớ.” Đột nhiên Hoắc Nhã Linh quay đầu lại nhìn anh ta, nhanh chóng nói.
Khúc Tịnh Quân: …
Lông mày Hoắc Nhã Linh hơi nhăn lại, ánh mắt trốn tránh. Lúc này, cô ta giống như cố lấy hết dũng khí mở miệng một lần nữa: “Anh là anh trai em, anh họ ruột.”
Tay của Khúc Tịnh Quân lập tức buông xuống.
Hoắc Nhã Linh hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh. Sau đó, cô ta mỉm cười nói: “Anh trai Khúc Tịnh Quân, chuyện đó… Chuyện đó là ngoài ý muốn, không cần phải nhắc đến nữa.”
Nói xong, cô ta xoay người bỏ chạy.
Nghe vậy, mặt mày của Khúc Tịnh Quân không khỏi rơi vào một tầng sương mù…
Khi Vân Tử Lăng đi đến chỗ Mạnh Thiên Tùng, Mạnh Thiên Tùng vừa đúng lúc làm xong bữa trưa.
—-
“Tử Lăng tới rồi à.” Mạnh Thiên Tùng mở cửa, khập khiễng đi ra.
“Chú Mạnh, chú làm không ít món ăn nha.” Vân Tử Lăng mỉm cười nói.
“Cháu còn chưa ăn cơm đúng không, tôi đặc biệt làm đấy. Nào nếm thử một chút tay nghề của chú xem.” Nói xong, Mạnh Thiên Tùng đi vào phòng bếp lấy bát đũa ra.
Vân Tử Lăng vội vàng đặt túi xách xuống, đi theo Mạnh Thiên Tùng đang bận rộn ở trong phòng bếp.
“Chú Mạnh, không phải cháu đã tìm người giúp việc theo giờ cho chú rồi sao? Sao chú vẫn tự mình bận rộn vậy ạ?”
“Tôi cho người đó đi rồi, tìm người giúp việc theo giờ làm cái gì, tôi lại không phải không thể làm việc. Nào, ngồi đi.”
Vân Tử Lăng biết chú Mạnh cái gì cũng muốn tiết kiệm tiền cho cô. Cô ngồi xuống, không khỏi nhíu mày nhìn ông ấy nói: “Chú Mạnh, cháu nói rồi. Bây giờ cuộc sống của cháu tốt lắm, rất có tiền, chú không cần phải tiết kiệm tiền cho cháu đâu.”
“Cháu, đứa nhỏ này nói cái gì vậy. Có tiền cũng không thể tiêu lung tung chứ.” Nói xong, tâm trạng của Mạnh Thiên Tùng rất tốt, tự rót cho mình một chén rượu nhỏ.
Hai người ba món mặn một món canh bắt đầu ăn.
Bữa cơm này thức ăn vô cùng đơn giản nhưng lại là một bữa cơm mà Vân Tử Lăng ăn vui vẻ nhất.
Sau khi ăn xong, Mạnh Thiên Tùng đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.
“Đây là…” Vân Tử Lăng nhận lấy chiếc hộp, hơi khó hiểu.
Mạnh Thiên Tùng không nói chuyện, mà chỉ cúi đầu uống một hớp rượu.
Hành động của Mạnh Thiên Tùng khác thường như vậy, khiến cho Vân Tử Lăng hơi giật mình.
Sau đó, cô mở chiếc hộp đó ra, bên trong là một phong thư.
Vân Tử Lăng mở phong thư ra, bên trong có một vài bức ảnh.
Trên bức ảnh là Bạch Hải Quỳnh…
Bạch Hải Quỳnh lưng đeo cặp sách đi cùng một nữ sinh đi vào một quán karaoke.
Sau đó, trên bức ảnh hiện rõ thời gian chụp ảnh là khoảng mười giờ, nữ sinh kia xuất hiện.
Nhưng Bạch Hải Quỳnh vẫn chưa xuất hiện.
Ở mấy bức ảnh sau, cô nhìn thấy mấy người đàn ông đang dìu Bạch Hải Quỳnh giống như uống rượu say lên một chiếc xe con.
Mà trong bức ảnh đó rõ ràng nhìn thấy một người đàn ông đội mũ ngồi ở vị trí phó lái là… Vân Hâm Bằng.
Sau đó, chiếc xe dần dần đi mất.
Vân Tử Lăng ngây ngốc rồi.
Dường như cô đã quên cả phản ứng.
“Đây là bức ảnh chụp buổi tối hôm mẹ cháu bị xâm phạm. Cô gái này chính là cô gái đã hẹn mẹ cháu ra ngoài chơi. Bây giờ bà ta sớm đã chuyển đến một thành phố khác, cuộc sống cũng không tốt. Tôi dùng một tỷ rưỡi mua lại tài liệu này.” Mạnh Thiên Tùng nói.
“Vì sao bà ta lại có bức ảnh này?” Vân Tử Lăng nhìn ông ấy hỏi.
“Có lẽ là sợ Vân Hâm Bằng không giữ lời hứa đến giết bà ta, giữ lại bằng chứng, cũng là để tự bảo vệ mình.” Giọng nói Mạnh Thiên Tùng có hơi khàn khàn.
Hai tay Vân Tử Lăng nắm chặt, cô sớm đã đoán ra được chuyện Bạch Hải Quỳnh thất thân chắc chắn không thoát khỏi có quan hệ với Vân Hâm Bằng rồi.
Nhưng thật không ngờ, chuyện này một khi được chứng thực, cô vẫn cảm thấy lòng mình bị đả kích nặng nề.
Cô run rẩy nói: “Cưỡng… cưỡng bức mẹ của cháu, là ba người đàn ông trong bức ảnh này sao?”
Mạnh Thiên Tùng lắc đầu: “Không rõ lắm, cụ thể chiếc xe đi tới nơi nào không ai biết được. Cho dù một tháng sau mẹ cháu phát hiện mang thai, từ đầu đến cuối bà ấy cũng chưa từng nhắc tới người đàn ông tối hôm đó rốt cuộc là ai…”
Vân Tử Lăng hít mạnh một hơi, cả người khó chịu kinh khủng.
“Ác ma, ác ma!” Cô đi qua đi lại ở trong phòng.
Vân Hâm Bằng quả thực không phải là người.
Ông ngoại bà ngoại bị ông ta hại chết.
Ngay cả mẹ của cô cũng là một tay ông ta thiết kế.
“Tử Lăng…”
‘Ầm’ một tiếng, hai tay Vân Tử Lăng đập mạnh lên mặt bàn. Hai mắt đỏ tươi, cô gằn giọng nói: “Cháu phải giết chết ông ta, cháu phải giết chết ông ta.”
“Tử Lăng cháu đừng kích động, cháu hãy nghe tôi nói.” Mạnh Thiên Tùng vội vàng đi đến trước mặt cô, bắt lấy cổ tay của cô nói: “Cháu chỉ dựa vào mấy bức ảnh này mà muốn đánh gục ông ta nào có dễ dàng như vậy? Làm việc phải đi từng bước một. Chúng ta không chỉ phải bắt ông ta đền mạng, càng phải để cho tất cả mọi người biết rõ bộ mặt xấu xa của ông ta. Bây giờ sức ảnh hưởng của ông ta ở thành phố Nam Dương chúng ta không thể kinh thường, lúc này cháu liều lĩnh như vậy có thể sẽ gây ra tác dụng hoàn toàn ngược lại.”
Vân Tử Lăng nhíu chặt lông mày, con mắt cũng đỏ lên kinh khủng.
“Chú Mạnh, bà ta đang ở chỗ nào. Cháu muốn bà ta đứng ra làm nhân chứng.” Vân Tử Lăng nhìn Mạnh Thiên Tùng nói.
Mạnh Thiên Tùng lắc đầu: “Hơn hai mươi năm trước bà ta đã có thể giữ miếng cho mình, cháu cảm thấy bây giờ bà ta cho cháu bức ảnh rồi thì vẫn sẽ ở chỗ đó sao?”
Vân Tử Lăng không lên tiếng nữa.
“Bức ảnh này rất quan trọng, cháu phải cất giữ cẩn thận. Về phần Vân Hâm Bằng, chúng ta nhất định sẽ có cách khiến cho ông ta ngã xuống.” Mạnh Thiên Tùng lại nói tiếp.
Vân Tử Lăng đi đến trước cửa sổ, miệng thở dốc từng ngụm lớn.
Bình tĩnh.
Cô cần phải bình tĩnh.
Những điều này, cô sớm đã đoán trước được rồi, không phải sao?
Hít sâu một hơi, cô cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại.
“Tử Lăng…”
“Chú Mạnh, chú yên tâm đi. Cháu sẽ không xúc động, chú nói rất đúng, làm việc phải có đầu óc. Video mà cháu đăng tải ngày hôm qua, ông ta đã có thể nhanh chóng gỡ xuống, hơn nữa còn xuất hiện rất ân ái với Cố Di Nhân như cũ. Điều này đủ để chứng minh, so với thời trẻ ông ta trầm ổn chín chắn hơn nhiều rồi.” Cô cười tự giễu một cái: “Thật sự cháu vẫn coi thường ông ta rồi.”
“Đứa nhỏ này, cháu đừng lo lắng. Cho dù như thế nào, tôi có thể làm nhân chứng. Nếu thật sự có một ngày như vậy, chú sẽ là người đầu tiên đứng ra.”
Vân Tử Lăng nhìn người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nhưng lại giống như hơn sáu mươi tuổi này, chóp mũi có phần chua xót.
Có lẽ mẹ của cô thế nào cũng không ngờ được người đàn ông thật sự yêu bà vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi bà đâu nhỉ?
“Cảm ơn chú Mạnh…”
“Đứa nhỏ ngốc này còn khách sáo với chú cái gì. Đúng rồi, hôm qua chú đi thăm mẹ cháu rồi.” Nói đến đây, ông ấy hơi mỉm cười, khập khiễng đi vào trong phòng, sau đó lấy ra một giỏ hoa đưa cho cô: “Cháu xem có đẹp không?”
“Đây là…”
“Đây là hoa tử đằng, mẹ của cháu thích nhất là loài hoa này. Trước kia, nhà họ Bạch còn ở đây, mỗi khi đến tháng năm hoa tử đằng sẽ nở đầy trong sân, mẹ của cháu thích ở dưới gốc cây khiêu vũ. Hôm qua tôi nhìn thấy hoa tử đằng đã nở ở bên đường, cho nên hái rất nhiều đưa tới cho mẹ cháu. Cái này cháu cầm đi, đẹp lắm.” Mạnh Thiên Tùng đưa giỏ hoa cho cô.
Vân Tử Lăng nhìn những bông hoa màu tím này, chóp mũi đau xót, cố nén không rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Đẹp, rất đẹp ạ…”
“Thích thì tốt rồi.” Mạnh Thiên Tùng cười một tiếng lại nói: “Cháu mau trở về đi, đừng để người trong nhà lo lắng, nói ra ngoài quá lâu.”
Vân Tử Lăng gật đầu: “Vậy hai ngày nữa cháu lại tới thăm chú.”
“Không có việc gì, nếu chú nhớ cháu thì sẽ đi đến gần trường học của các cháu đi dạo, có thể nhìn thấy cháu rồi.” Mạnh Thiên Tùng thật sự không muốn để cho bất kỳ người nào nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy. Ông ấy sợ người khác sẽ ghét bỏ Vân Tử Lăng có một người chú tàn tật. “Cháu cũng đừng lo lắng, chuyện này cháu biết rồi thì để ở trong lòng thôi, đừng để cho Vân Hâm Bằng nhìn ra điều gì. Cụ thể phải làm thế nào, tôi đang suy nghĩ biện pháp thật tốt, đến lúc đó sẽ nói cho cháu biết.”
“Vâng.” Vân Tử Lăng cười chân thành một tiếng: “Vậy cháu về trước đây ạ.”
“Ừ, đi đường chậm một chút nhé.”
Vân Tử Lăng gật đầu, cầm lấy giỏ hoa kia và mang theo bức ảnh xuống lầu.
‘Thùng thùng thùng’ cửa đột nhiên lại bị gõ vang.
Mạnh Thiên Tùng cười một tiếng, mở cửa ra giọng nói hơi chê cười: “Cô nhóc này có phải cháu lại ném cái gì…”
—-
Vân Tử Lăng cầm giỏ hoa kia đi trong khu chung cư, có chút không yên lòng.
Bức ảnh…
Những hình ảnh trên bức ảnh kia giống như kim châm hung hăng đâm mạnh vào lòng cô.
Đau, khiến cho cô hô hấp cũng có phần khó khăn.
Vân Hâm Bằng!
Siết chặt nắm đấm, trong mắt cô tràn đầy phẫn nộ.
Cô sẽ không để ông ta sống dễ chịu đâu.
“Trời ơi, có người nhảy lầu rồi.” Đột nhiên, rất nhiều người chạy qua bên cạnh cô.
Vân Tử Lăng nhíu mày, nhảy lầu?
Cô còn chưa quay đầu, một giọng nói khác lại vang lên.
“Là người què sửa giày kia nhảy lầu rồi.”
Vân Tử Lăng ngẩn ra, quay mạnh đầu lại.
Giây tiếp theo, cô nhanh chóng chạy tới.
Đoạn đường ba phút ngắn ngủi, nhưng cô giống như đã chạy cả một thế kỷ vậy.
Rất nhanh, cô đã đến được chỗ mọi người đang vây quanh.
“Trời ạ, không nên nhìn, không nên nhìn, thật thảm quá…”
Giờ phút này, cô giống như có sức lực vô hạn, đẩy mạnh đám người ra, chen vào bên trong.
Trên mặt đất…
Người mà máu chảy thành sông kia, chính là…
Mạnh Thiên Tùng!
Giỏ hoa trong tay cô lập tức rơi xuống, thoáng cái hai mắt của Vân Tử Lăng trở nên mơ hồ.
Giây tiếp theo, cô nhanh chóng bổ nhào tới hét lên: “Chú Mạnh…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.