‘Gương mặt bị hủy hoại’, mấy chữ này.
Đối với phụ nữ mà nói giống như sấm sét giữa trời quang.
Một tiếng sau Vân Tử Diễm tỉnh lại.
Lập tức tiếng thét chói tai mang theo sự đau khổ tột cùng vang vọng cả phòng bệnh.
“Bang” một tiếng, chiếc gương rơi trên mặt đất phát ra âm thanh lanh lảnh.
“A…”
Tâm trạng của Vân Tử Diễm vô cùng kích động.
Cả khuôn mặt của cô ta đều bị quấn băng vải màu trắng, chỉ chừa ra một đôi mắt đờ đẫn.
Gương mặt bị hủy hoại rồi.
Mặt của cô ta bị hủy hoại hoàn toàn rồi…
Hai tay cô ta run rẩy vuốt băng vải màu trắng.
“Tê…”
Một trận đau đớn nhanh chóng ập đến từ trên mặt lan ra.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Mọi người thấy vậy đều cau mày, muốn nói lại thôi.
“Tôi… Gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi đúng không?” Cô ta nâng mắt nhìn mọi người, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Tử Diễm…” Cố Di Nhân nhíu mày nói: “Người, người không có việc gì là tốt rồi mà, nha!”
Vân Tử Diễm nhìn bà ta, ‘người không có việc gì là tốt rồi’.
Nhưng mặt của cô ta…
Sau đó, cô ta lại đau khổ thét lên: “A, a a a…”
Khúc Tịnh Kỳ ngồi ở trên xe lăn, vội vàng muốn tiến lên trước. Cố Di Nhân dẫn đầu đi lên ôm lấy cô ta: “Tử Diễm, con đừng có động vào, không thể động vào nha!”
“Mặt của tôi, mặt của tôi a…”
Gương mặt bị hủy hoại!
Cô ta không muốn gương mặt bị hủy hoại!
Gương mặt này của cô ta xinh đẹp cỡ nào, cô ta biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787232/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.