“A…”
Hai bàn tay kia vừa chạm tới quần áo của cô, Vân Tử Lăng giống như là bị sấm sét đánh ập xuống vậy.
Trong nháy mắt, cả người cô điên cuồng giãy dụa, miệng lại hét ầm lên.
Bốn người đàn ông kia đang đồng thời đè cô lại, bị sức lực bất chợt này của cô làm cho hết sức kinh hãi.
Lập tức cả bốn người đều buông lỏng tay ra.
Hai chân Vân Tử Lăng nhanh chóng giãy dụa, cả người nhanh chóng dựa sát vào vách tường cạnh giường.
“Đàn bà thối!” Một người đàn ông trong đó không thể nhịn được nữa liền chuẩn bị quăng cho cô một bạt tai.
“Chờ một chút!” Người đàn ông già gọi anh ta lại.
“Đại ca!”
“Tránh ra!” Người đàn ông già cười một tiếng, đầu lưỡi duỗi ra hèn mọn bỉ ổi cười cười: “Càng khó giải quyết, tôi sẽ càng thích đấy!”
Vừa nói, ông ta vừa bước từng bước tới gần cô.
“Không được qua đây!” Hai mắt Vân Tử Lăng đầy vẻ sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy.
“Cũng không phải lần đầu tiên, cô sợ cái gì? Chẳng lẽ thằng nhóc hôi Hoắc Ảnh Quân kia còn chưa làm cho cố thoải mái được lần nào sao?” Người đàn ông già cười, vừa đưa tay ra liền tóm được cổ chân cô.
“A…” Vân Tử Lăng điên cuồng giãy dụa, hai chân điên cuồng đạp, đương nhiên cũng đạp luôn lên mặt người đàn ông già kia.
Lập tức, người đàn ông già nhíu mày lại, hít một hơi hít một hơi vẻ mặt lập tức chuyển sang không vui.
“Lại còn cho rằng mình là bà Hoắc luôn sao?” Người đàn ông già nổi giận, đột nhiên tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787212/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.