Huyện Châu Bồ. Chuyến đường từ huyện Châu Bồ đến thành phố Nam Dương cần khoảng nửa tiếng. Mà lúc này ở huyện Châu Bồ. Bên trong một vùng nhỏ bình thường, trong một ngôi nhà cổ rộng tám mươi mét vuông. Vân Tử Lăng đang bị nhốt ở đây. Mà người bắt giữ chính là Vân Tử Diễm và Vân Hà. Khi Vân Tử Lăng tỉnh dậy trong cơn hôn mê, thì đã bị trói tay trói chân nhốt ở đây. Vân Tử Diễm ngồi trước mặt cô, nhìn cô đang nằm trên mặt đất. Ánh mắt lạnh lùng giống như huyền nguyệt vào mùa đông lạnh giá, không có một chút hơi ấm nào. “Tỉnh rồi à?” Vân Tử Lăng từ từ mở mắt ra, rồi nhìn về phía Vân Tử Diễm, có chút run sợ một hồi lâu. Nhưng, rất nhanh cô ấy đã bình tĩnh lại. “Đắc ý cái gì, cô giỏi thì tiếp tục đắc ý đi? Tôi thấy cô trước đây không phải rất bản lĩnh sao!” Vân Hà tiến về phía trước, nắm lấy đầu tóc của cô ấy rồi hung hăng nói. Đầu tóc đột nhiên bị lôi kéo, cô ấy bắt đầu cau mày vì đau đớn. “Vân Hà, thả nó ra!” Tiếng Vân Tử Diễm lờ mờ vang lên. Vân Hà nhìn về phía Vân Tử Diễm, mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn nghe lệnh từ cô ta. “Vân Tử Lăng, cô làm chuyện gì cũng thận trọng và nhạy bén, không ngờ cũng có lúc rơi vào tình thế này phải không?” Vân Tử Diễm khẽ mỉm cười, tỏ ra rất là đắc ý. “Cô làm sao có được số điện thoại của anh ấy?” Vân Tử Lăng không trả lời câu hỏi của cô ta mà lạnh nhạt hỏi lại. Vân Tử Diễm nhướng mày và toe toét cười: “Cô không phải nói cái này sao?” Đang vừa nói thì cô ta từ trong tay đưa ra một chiếc điện thoại mà cô ấy rất quen thuộc. Đó chính là điện thoại của Mộ Niệm Quang! Mà Vân Tử Diễm chính là dùng cái điện thoại này để gửi tin nhắn cho cô ấy, do đó cô ấy mới rời khỏi trường học. “Điện thoại của anh ấy làm sao lại ở chỗ của cô?” Trong phút chốc, Vân Tử Lăng có chút nóng nảy. Thậm chí, trong lòng có loáng thoáng chút bất an. Thấy vẻ mặt của Vân Tử Lăng như vậy, trong lòng Vân Tử Diễm rất vui. “Vân Tử Lăng ơi là Vân Tử Lăng, tôi còn thật sự cho rằng cô không quen biết với người của trần gian đấy chứ? Xem ra, mnq là nút chết của cô, đúng không?” “Cô làm sao có được điện thoại của anh ấy? Cô đã làm gì anh ấy rồi?” Vân Tử Lăng kích động hỏi, thậm chí cả nỗi buồn trong phút chốc bắt đầu căng thẳng lên. Vân Tử Diễm cong môi không nói lời nào, mà nhìn về phía Vân Hà: “Vân Hà, em đi ra ngoài kiểm tra một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô ta!” “Chị à, tại sao em phải ra ngoài chứ, em đâu phải là người ngoài!” Vân Hà có chút không vui. “Chị biết, những chuyện này là ân oán giữa chị và nó, em không cần quan tâm, ra ngoài!” Vân Tử Diễm bày ra dáng điệu của một người chị, lạnh lùng nói. “Chị à!” “Ra ngoài!” Thấy như vậy, Vân Hà giận dữ trừng mắt với Vân Tử Lăng, tức giận đập cửa ra ngoài. “Muốn biết sao?” Cô ta không vội vàng, ngược lại còn có cảm giác hứng thú trêu người. Vân Tử Lăng không nói gì cả, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cô ta. Thấy vậy, Vân Tử Diễm không khỏi bật cười. Đứng dậy, cầm hộp điều khiển từ xa trên bàn lên, trực tiếp mổ tivi ở trong phòng khách. Trong nháy mắt, trên tivi xuất hiện một …. Một hình ảnh ướt át… Vân Tử Diễm theo đó ngồi lên ghế, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lăng, cô ta muốn xem thử nét mặt của cô ấy sẽ như thế nào. Phẫn nộ, tức giận, đau lòng, căm uất… Trong chớp mắt, ánh mắt của Vân Tử Lăng đang đỏ thì lại đỏ lên hơn nữa, không có cách nào khống chế lại vẻ mặt dần dần đa đoan. “Cô là một con điên, cô thật sự không biết xấu hổ sao!” Đôi mắt của Vân Tử Lăng đỏ lên giống như sự gào thét của một con sư tử đang nhìn về phía cô ta. “ Ha ha ha ha” Vân Tử Diễm cảm thấy rất vui. Đúng vậy, cô ta vô cùng vui. Nghĩ đến lúc trước, cứ bị cô chèn ép. Hôm nay, cuối cùng cũng có thể trở mình, nhìn thấy bộ dạng buồn bã bi thương căm phẫn của cô. Trong lòng cô ta, muốn được thoải mái thì có thể được thoải mái, dễ chịu. “Cô giận rồi à? Căm phẫn rồi? Vậy cô có thể nghĩ tới tôi trước kia với bộ dạng như thế nào?” Vân Tử Diễm đột nhiên hét lớn lên, tiếp đó, hít sâu một hơi, rồi cười một cách lạnh nhạt: “Tôi đây cũng chỉ là trả lại cho cô mà thôi!” Vân Tử Lăng không nói gì cả, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cô ta một cách lạnh lùng. “Tôi không muốn lần đầu tiên đến với Hoắc Ảnh Quân, nhưng lần đầu tiên tôi có được anh trai yêu quý nhất của cô, Mộ Niệm Quang, coi như tôi cũng không thiệt thòi, nhưng nói thật thì, tôi thật sự không ngờ tới rằng, anh ấy người đàn ông hai mươi sáu tuổi lại vẫn là trai tân, một mực nói là anh đang cất giữ, ha ha, cười chết tôi rồi, kĩ thuật này thật là trẻ trung!” Vân Tử Diễm cười một cách châm chọc. Vân Tử Lăng không nói gì chỉ cảm thấy trong lòng rất đau rất đau. Trong video, Mộ Niệm Quang miệng luôn cứ đang gọi tên của cô ấy … [ Vân Tử Lăng, đợi anh trở về ] [Vân Tử Lăng, anh luôn rất thích em, luôn luôn đợi em … ] “Anh ta thật sự là ngu xuẩn, tôi chỉ là nói điện thoại của tôi hư rồi, muốn mượn điện thoại của anh ta dùng một ngày, anh ta không ý kiến gì liền đưa cho tôi, còn nói hôm nay sẽ mua cho tôi một chiếc điện thoại mới, cô nói xem anh ta có ngu hay không?” Vân Tử Diễm bắt đầu cười lên. “ Anh ấy không có ngu, anh ấy chỉ là tín nhiệm tôi …” Vân Tử Lăng khẽ nói. Xã hội bây giờ, sự quan trọng của điện thoại không cần nói cũng biết. Nếu không phải là người đặc biệt tin cậy, điện thoại căn bản là thứ không thể có người ngoài mượn. “Ôi ôi ôi, biểu hiện gì đây, cô có cần phải thương tâm như thế không?” Vân Tử Diễm khinh thường nói: “ Cô yêu anh ta như vậy, nhưng lại về với Hoắc Ảnh Quân, cô không cảm thấy rất giả dối sao?” “Giả dối…” Ánh mắt của Vân Tử Lăng chỉ cảm thấy rất chua chát. “ Chẳng lẽ không phải sao, cô thích anh ta, anh ta đã quay về rồi, tại sao cô không cùng đi với anh ta? Cô còn không phải không nỡ bỏ địa vị và tiền tài của Nhà họ Hoắc hay sao, Vân Tử Lăng, cô đừng có giả vờ như mình thanh cao lắm, chúng ta đều giống nhau, cô có biết không!” Cái cô ta không thích nhất ở cô ấy chính là cô ấy luôn với bộ dạng băng thanh ngọc thiết, dường như toàn thế giới cô là người khinh thường tiền bạc nhất. Vân Tử Lăng cười một cách khổ sở, ngước mắt nhìn cô ta: “Cô mất tích cả một tháng, là đi tới thành phố Đông Dương phải không?” Vân Tử Diễm đứng hình một hồi lâu, nhìn cô, ngay sau đó khóe miệng giương lên: “ Thông minh!” “Vì vậy, cô lừa anh ấy, là cũng muốn tới chứng minh cô đã bắt chước tôi, có kẽ hở gì không, như vậy, tiếp theo, cô trói tôi ở đây, cô muốn thay thế tôi bước vào nhà họ Hoắc, đúng không!” Vân Tử Lăng nhìn cô ta, dò hỏi cô ta từng chữ từng câu. “Ha ha” Vân Tử Diễm cười rồi nói: “ Vân Tử Lăng ơi là Vân Tử Lăng, cô rõ ràng đau lòng đến chết, đã thế còn phân tích ra, lợi hại, lợi hại!” Vừa nói cô ta vừa vỗ tay. Khó trách, Cố Di Nhân luôn nói cô ấy thông minh hơn cô ta. Vân Tử Lăng không nói gì cả mà chỉ cười một cách khinh miệt. Nếu như không phải đi tới thành phố Đông Dương, cô ta sẽ không biết được Mộ Niệm Quang. Hơn nữa, trong video, giọng điệu và hành vi của Vân Tử Diễm, rõ ràng chính là “Cô ta”. Cô ta muốn bắt chước Vân Tử Lăng. Cách tốt nhất chính là quay về nơi cô sống. Bắt đầu dần dần hiểu được từ những người bên cạnh, từ nơi ở. “Một tháng này, thật sự đã khổ cho cô rồi…” Vân Tử Lăng cười một cách thờ ơ, tiếp đó, trừng mắt với cô ta rồi nói: “Cô cảm thấy cô đã thành công rồi ư?” An không nói gì nữa, nhíu mày, nhìn video, ý đó không cần nói cũng biết. “Anh Mộ Niệm Quang và tôi đã sáu năm không gặp lại nhau, bị cô lừa gạt thì cũng không có gì là kì lạ, mà thời gian này tôi mỗi ngày đều ngủ cùng Hoăc Ảnh Quân, chúng tôi mỗi ngày đều có những lời nói nhẹ nhàng dành cho nhau, cô cảm thấy… thật sự có thể bắt chước được tôi hay sao?” Câu nói này, mang tính hù dọa rất mạnh. Trong thời gian này, cho dù đã ngủ cùng một giường với Hoắc Ảnh Quân, nhưng cô ta đều không để ý tới anh ấy. Chứ đừng nói tới những lời nhẹ nhàng gì cả. Trong video cái bớt mà Vân Tử Diễm ngụy tạo trên bả vai đó vô cùng bất thường. Vốn dĩ bọn họ sinh ra giống nhau như đúc. Bây giờ, cô ta lại đi đến thành phố Đông Dương học một tháng. Mặc dù, cô ta không biết, Vân Tử Lăng ở thành phố Đông Dương đã trải qua những gì. Nhưng kết quả … Rất là rõ ràng, đừng nói đến là Mộ Niệm Quang nhận lầm. Chính là cô, thậm chí đều nghi ngờ người phụ nữ trong video đó chính là bản thân cô! Vì vậy, Hoắc Ảnh Quân có nhận lầm không. Cô, còn thật sự không nắm được chút gì! Nhưng, cô ấy tuyệt đối khiến cho Vân Tử Diễm đố kỵ. Như thế, cô ta mới để lộ ra chân tướng. Vân Tử Diễm không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn Vân Tử Lăng rồi nói: “Lời nói nhẹ nhàng?” “Đương nhiên, trừ những lời nói nhẹ nhàng ra, còn có những hành động tương đối “thường xuyên!” Nghe thế, sắc mặt Vân Tử Diễm liền tối sầm lại. “Vân Tử Lăng cô!” Cô ta tiến lên bóp lấy cằm Vân Tử Lăng rồi nói: “ Đừng vội đắc ý, cô có thể đùa giỡn với anh Mộ Niệm Quang của cô, thì tôi có thể đùa giỡn với anh ta như thế, hãy đợi mà xem, tối nay, tôi ngủ cho cô xem!” Vân Tử Lăng bị cô ta hung hãn bóp lấy cằm, ánh mắt lạnh lùng lạ thường: “an, cô mà làm thật, có muốn tôi sẽ liều sống chết với cô không?” “ Sao thế? Bây giờ cô muốn đánh ván bài tình thân với tôi à?” Vân Tử Diễm cười chế giễu rồi nói: “Cô phá hủy lễ cưới của tôi, khiến tôi thành trò cười cho cả thành phố Đông Dương, cô cảm thấy tôi còn có thể chung sống hòa bình với cô được hay sao?” “Cũng đúng, tôi đang nghĩ cái gì vậy, cô đã không còn tính người rồi, tôi còn van xin cô hồi tâm chuyển ý?” Vân Tử Lăng cười một cách đùa cợt, cười với chính sự ngây thơ của mình. “ Vân Tử Lăng, cô đừng có cười như cả thế giới đều thiếu nợ cô như thế, từ lúc cô bắt đầu cướp người đàn ông của tôi, thì cả đời này cô chính là kẻ thù của tôi, tôi không ngại nói với cô, tôi chỉ muốn cùng với Hoắc Ảnh Quân ở bên nhau, và tôi càng muốn tự tay hủy diệt anh Mộ Niệm Quang của cô!” “ Cái gì?” Vân Tử Lăng kinh ngạc thốt lên. “Tôi nói là… Tôi sẽ tự tay tiêu diệt anh ta, tôi muốn … đùa giỡn anh ta đến chết thì thôi!” Ánh mắt hung ác, cô ta hung hãn bung tay ra. “Cô muốn làm gì?” Vân Tử Lăng bỗng chốc hốt hoảng lên. “Tôi muốn làm gì à? Ha ha, hoảng cái gì chứ, tôi cứ không nói với cô đấy, tôi sẽ khiến cô phải hối hận, hối hận với những gì cô làm trước đây!” Đôi mắt Vân Tử Diễm như lửa đốt nhìn Vân Tử Lăng. Cô ta sẽ cho Vân Tử Lăng thấy được, thấy được tất cả những gì cô làm trước đây, nên phải trả giá cao! “Tích tích” vào lúc này, điện thoại của Vân Tử Lăng phát ra tiếng. An đi tới, cầm lấy nhìn một cái, phía trên là một dãy số điện thoại mà cô ta chưa từng nhìn thấy qua bao giờ. [Đợi tôi ở trường, lát nữa tôi sẽ đến!] Vân Tử Diễm cười một cách lạnh lùng, nhanh chóng trả lời lại [Tôi đang không có ở trường, tôi đang ở trung tâm thành phố, tôi tự ngồi xe đi về!] Xong khi gửi xong, cô ta đạp điện thoại của Vân Tử Lăng vào trong ngực. Tiếp đó, bấm số của Vân Hà. Rất nhanh, Vân Hà vào trong. “ Em sắp xếp người trông chừng cô ta, ngàn vạn lần chớ để cô ta chạy thoát!” “Chị yên tâm đi, em đã sắp xếp người xong cả rồi, sẽ không để cô ta chạy được đâu!” Vân Hà lập tức vỗ ngực mạnh miệng nói. Vân Tử Diễm gật đầu nói: “Tốt, bây giờ chị phải nhanh chóng quay về, nếu không sẽ bị lộ thì không tốt đâu!” “Vâng!” Vân Tử Diễm đi tới trước mặt Vân Tử Lăng, cười một cách lạnh lùng “Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là cô, tôi sẽ cho cô biết, một tháng đau khổ của tôi không phải bỏ phí!” “ Cô sẽ không thành công đâu!” Vân Tử Lăng lạnh lùng nói. “Oh, thật sao?” Cô ta cười rất là rạng rỡ, nói: “ Vân Tử Lăng tôi chưa nói với cô hay sao, lớp tôi hứng thú nhất là khoa diễn viên?” Vân Tử Lăng không nói gì, nhíu mày. Vân Tử Diễm cong môi cười, cầm lấy cặp sách trên đất, đi ra ngoài một cách lạnh lùng. “Hoắc Ảnh Quân… tôi về rồi đây!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]