Mưa, càng rơi càng nặng.
Gió, cũng càng thổi càng lớn.
Khung cảnh ngoài khơi nhìn đáng sợ lạ thường.
Hai người không thể không bắt đầu tìm chỗ trú mưa.
Nhưng lúc này trời tối mịt mờ, khiến cho tầm mắt trên đảo biệt lập bị cản trở.
Cũng may từ nhỏ Vân Tử Lăng sống ở nông thôn, nên thu thóc, trồng mạ trong mưa, bắt cá cái gì cô cũng từng làm rồi.
Cho dù hiện tại mưa rất lớn, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, vì cô biết phải tìm được chỗ tránh mưa mới được.
Bằng không, một khi trời tối đen như mực, thì bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm ở trên hòn đảo biệt lập này.
Nhưng mà, tổng giám đốc Hoắc đâu chịu nổi hoàn cảnh gian nguy này?
Dọc theo đường đi đi chậm không nói, tính khí còn âm u như sắc trời.
Vân Tử Lăng rất không muốn quan tâm tới anh, nhưng hiện tại trừ anh ra, trên đảo cũng không có ai.
Nếu mà có dã thú gì đi ra, cô thật sự vẫn không đối phó được.
Vì vậy cô đành nhìn theo, vừa đi vừa dừng quay đầu nhìn anh.
Dưới chân, những hạt cát rất nhanh thì dính đầy lên giày, trong không khí có mùi vị không biến nên miêu tả thế nào, nó khiến người ta cảm thấy hô hấp hơi khó khăn.
Một tay của Vân Tử Lăng vừa dạt những cành cây rậm rạp chằng chịt, vừa nhìn xung quanh.
Hy vọng tìm được trú mưa chỗ.
Nhưng trời càng mưa càng lớn, tầm mắt cũng càng trở nên mờ nhạt.
Vân Tử Lăng xoa xoa nước mưa trước mắt, đột nhiên phía xa xa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787162/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.