Vân Tử Lăng mở cửa ra, trước tiên trở lại phòng của mình, dọn dẹp quần áo và đồ lót trên đất.
“Vân Tử Lăng, em ổn không!” Khúc Tịnh Quân đi đến, phản ứng đầu tiên là muốn bật đèn lên.
“Đợi đã!” Vân Tử Lăng đột nhiên lên tiếng: “Đừng bật đèn!”
“Làm sao vậy?” Khúc Tịnh Quân khó hiểu.
“Tử Lăng, em đang làm gì mà không cho bật đèn vậy?” Vân Tử Diễm đi đến, nhăn mày khó hiểu hỏi.
“Em… Em không có mặc đồ lót…”
Nghe vậy, sắc mặt của Khúc Tịnh Quân hơi đỏ lên: “Vậy, vậy anh ra ngoài một lúc, em… em mặc đồ đi…”
“Không cần đâu, trước đó em uống hơi nhiều, đầu có chút choáng, bật đèn rất chói mắt, hơn nữa trong phòng cũng không tối lắm.” Nói xong, Vân Tử Lăng đi đến bên cửa sổ, mở một bên cửa sổ ra.
Ánh trăng bên ngoài lập tức chiếu vào phòng, hơn nữa còn có đèn trong phòng vệ sinh nên quả thật không tối lắm.
“Vân Tử Lăng, đây là canh giải rượu, em muốn uống một chút không, còn nữa, anh mang cho em chút đồ ăn này, anh thấy em chưa ăn gì hết.” Khúc Tịnh Quân nói xong lập tức đặt đồ cầm trên tay lên mặt bàn.
Vân Tử Lăng nhìn Khúc Tịnh Quân, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh, Tịnh Quân.”
“Em khách khí với anh làm gì, em là bạn gái của anh mà, đúng không?” Khúc Tịnh Quân cười, tiến lên phía trước, đưa tay ôm cô vào lòng.
Động tác này làm cho cả Vân Tử Lăng và Vân Tử Niệm đều cứng đờ.
“Sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa, biết chưa?” Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787159/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.