Khi Vân Tử Lăng đến nhà họ Vân, trong nhà ngoài những người giúp việc ra thì không còn ai khác. 
“Ông chủ đã dặn, ngoại trừ cô ra, những đồ vật bẩn thỉu khác đều phải để lại, không được phép mang vào trong, cô đã hiểu chưa ạ?” Thím Phượng nhìn cô một cái đầy khinh thường, rồi nhìn chằm chằm cái túi quê mùa trong tay cô, tràn đầy sự mỉa mai. 
“Cho nên… muốn khám kiểm tra người tôi có phải không?” 
Thím Phượng nhướng mày: “Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ nghe theo lời dặn dò của ông chủ thôi ạ, nên cô hãy mở túi ra cho tôi xem một chút!” 
Vân Tử Lăng cong môi cười: “Nếu đã lệnh của bố tôi, vậy thì… tôi không cần cái túi này nữa!” 
Vừa nói xong, cô ném chiếc túi ra ngoài cửa, rồi nhìn bà ta: “Phòng của tôi ở đâu?” 
Thím Phượng bất ngờ, không ngờ cô lại vui vẻ đến như vậy. 
‘Không phải cô cả đã nói rằng, phải gây khó dễ cho cô ta, sau đó ném ảnh hoặc di vật của mẹ cô ta đi, khiến cho cô ta phải khóc nức nở hay sao?’ 
Nhưng bây giờ là tình huống gì thế này? 
“Phòng của tôi ở đâu?” 
“À, ở tầng một, bên cạnh phòng của tôi.” 
Vân Tử Lăng cười khẽ, tầng một… 
Đó là nơi ở của những người giúp việc. 
Đúng là một người bố tốt nhỉ! 
“Tôi, tôi sẽ đưa cô đến đó!” Vừa nói, thím Phượng vừa đi phía trước, vội vàng mở cửa: “Ông chủ nói, việc đầu tiên cô phải làm là tắm rửa, phải tắm rửa sạch sẽ, còn nữa, trong tủ của cô có rất nhiều quần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787146/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.