Vân Tử Lăng nhận được tiền, vội vàng chạy đến bệnh viện nộp viện phí. 
Sau khi trở lại phòng bệnh, người phụ nữ đang nằm trên giường thấy cô thì lập tức ngồi dậy khẽ gọi: “Tử Lăng…” 
“Mẹ.” Vân Tử Lăng chạy lại, lo lắng hỏi: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ? Mẹ đói bụng sao? Con mua cho mẹ chút gì ăn nhé?” 
“Con nhóc ngốc này, ban nãy con mới nhờ người đưa cơm cho mẹ đấy, mẹ không đói.” Bạch Hải Quỳnh cầm tay cô, xót xa nói: “Bố con không bảo con ở lại sao, nghe nói ở ngoài tuyết rơi rồi, con lạnh không?” 
Bạch Hải Quỳnh nói xong thì kéo tay cô đặt trong chăn mình. 
Lòng Vân Tử Lăng ấm áp, cô lắc đầu: “Con không lạnh.” 
Bạch Hải Quỳnh đau lòng nhìn cô, kéo cô ngồi xuống, nhìn thoáng qua tóc cô: “Tóc của con…” 
Vân Tử Lăng ngạc nhiên nhìn tóc mình. Tóc của cô vốn là màu đen, nhưng vì muốn giả thành chị nên cô mới nhuộm tóc. 
“Dạ, do chị đấy ạ. Con đi tới hỏi mượn tiền bố, đúng lúc gặp chị đang làm tóc, chị bảo con cũng vào làm một chút.” Vân Tử Lăng kéo kéo tóc mình: “Mẹ thấy sao, hơi kì lạ đúng không?” 
“Đẹp, đẹp mà…” Bạch Hải Quỳnh cười nói, sau đó cẩn thận hỏi: “Chị con… Chị con có nói gì không?” 
“Chị ấy, chị ấy bảo là khi nào hết bận thì sẽ tới thăm mẹ!” Vân Tử Lăng né tránh ánh mắt mẹ mình. 
Bạch Hải Quỳnh cũng hụt hẫng, bà không nói gì thêm. 
Nhưng ánh mắt của bà hiện lên sự thất vọng và cô đơn. 
Thật ra trong lòng hai người đều hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau/787125/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.