Chương trước
Chương sau
Nguyễn Ngọc còn nói: “Bất quá, lời nói tang thương, đại tiểu thư
kiêu ngạo xem thường người khác vô cùng, nhìn thấy là khỏ chịu. Nhưng mà đại thiếu gia hơn hẳn nhờ vẻ ngoài điển trai của mình, cùng trực ca với cậu ta, đẻ cho cậu ta làm việc, chị chết vạn lần cũng chưa hết tội.”
“Chị đây là kiểu đẹp trai luôn luôn đúng hả?”- Mộ An An nói giỡn, đồng thời từ trong túi lấy ra một con búp bê bé gái làm bằng gốm sứ.
Buổi chiều nay nó được làm ở trong phòng kính lớn.
“Chắc vậy á!” – Nguyễn Ngọc
cười hì hì nói: “Bạn trai cũ của chị rất đẹp trai, mỗi lần cãi nhau chị đều tự đánh chính mình.”
“Vậy tại sao lại chia tay?” – Mộ An An thuận miệng hỏi.
“Ai da, nhìn đến phát chán.” -Nguyễn Ngọc hiển nhiên không nói nhiều về vấn đề này, nên cô ấy liền chuyển chủ đề: “Cô bé này đáng yêu quá, mua ở đâu vậy?”
“Tự em làm á.”
Mộ An An nói xong liền đem con búp bê nhỏ nhét vào bên trong
một hộp quà.
Nguyễn ngọc kinh ngạc: “Tự làm sao? Em muốn đem đi tặng hả?”
“Uh, tặng cho Mặc Mặc.” -Mộ An An gật đầu.
Nguyễn Ngọc biết Mặc Mặc, một bệnh nhân ở Khoa trầm cảm, là một đứa nhỏ đáng thương.
Ngày thường rất ngoan ngoãn, không la lối om sòm, có đôi khi còn có thể giúp đỡ bác sĩ.
Nhưng do bị trầm cảm nặng, đã nhiều lần định tự tử ở nhà, bất
đắc dĩ mới đưa tới đây.

Đôi mắt đó không hề có chút tức giận nào.
Thật đáng tiếc khi một cô gái đang ở trong độ tuổi đẹp như vậy lại bị như thế này.
“Em đi trước đây.” – Mộ An An nói.
Nguyễn Ngọc gật đầu, không nói gì thêm.
Mộ An An đi tới phòng bệnh của Mặc Mặc, liền nhìn thấy Mặc Mặc đang ngồi ngây ngốc ở trên
giường.
“Mặc Mặc.” – Mộ An An kêu nhỏ một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh giường Mặc Mặc.
Đôi mắt Mặc Mặc chậm rãi tập trung, nhìn thấy Mộ An An liền mỉm cười: “Chị An An.”
“Chị chuẩn bị cho em một món quà.” – Mộ An An đưa hộp tới: “Nhìn xem có thích không.”
Mặc Mặc hiển nhiên rất kinh ngạc: “Chị chuẩn bị quà cho em sao.
Mộ An An gật đầu, rồi kêu Mặc Mặc mờ ra nhìn xem.
Sau khi nhận được quà, Mặc Mặc liền ngẩn người ra.
Cô ấy nhìn Mộ An An rồi nhìn xuống món quà, thật lâu sau mới mở hộp quà ra.
Bên trong là một cô bé búp bê đội mũ hoa hướng dương.
“Đây là chị tự làm, hy vọng em thích nó.” – Mộ An An nói.
Mặc Mặc ngẩng đầu nhìn Mộ An An, cô ấy rất cảm động: “Chị An

An, cảm ơn chị nhiều, em rất thích.”
“Thật ra là một đôi.” – Mộ An An bổ sung.
Mặc Mặc ngơ ngác, không có phản ứng lại.
“Còn có một cô gái nhỏ nữa.” -Mộ An An giải thích: “Nó tượng trưng cho hai cô bạn thân, cùng nhau lớn lên, cùng nhau hướng về mặt trời. Nhưng vì thời gian có hạn, cho nên ngày mai mới có thể làm cho em.”
Bình thường mà nói, nó sẽ là một
đôi tình nhân. Nhưng Mặc Mặc lại bị tổn thương là vì tình, cho nên không thích hợp.
Mộ An An quan sát thấy Mặc Mặc có một cô bạn thân, thời gian rảnh sẽ đến thăm cô ấy.
Đều là những người quan trọng, có thẻ khiến trong lòng Mặc Mặc sinh ra cảm động và tin tưởng.
Sở dĩ nói là quà tặng, cũng là hy vọng Mặc Mặc có thể có một chút mong chờ.
Cho dù là một chút.
Sau đó, Mộ An An trò chuyện với Mặc Mặc một lúc rồi mới ra khỏi phòng.
Khi cô đóng cửa lại, liền lén nhìn trộm Mặc Mặc.
Cô ấy đã nằm ở trên giường, trên tay còn cầm con búp bê nhỏ, có nghĩa là cô ấy thích món quà này, Mộ An An cũng yên tâm.
Mộ An An đang định quay lại văn phòng, thì lại nhìn thấy Hoắc Chân Chân ở phía trước đang lén lút đi tới.
Vị trí Mộ An An đứng cách cô ta
một cây cột, cho nên khi Hoắc Chân Chân nhìn xung quanh, cô ta không nhìn thấy Mộ An An.
Cô ta đang muốn làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.