Chương trước
Chương sau
“Cô ta có xuất hiện, nhưng khi chị Nguyễn Ngọc đi tìm cô ta thì không thấy tăm hơi đâu.” -Trần Hoa nói: “Thực ra, mình cảm thấy hơi kỳ lạ, với thắn phận của Hoắc Chân Chân và Giang cầm, bọn họ sẽ không bao giờ đến bệnh viện tâm thần. Nhưng Hoắc Chân Chân có vẻ như là bản thân cô ta muốn tới.”
Trần Hoa không thể hiểu được điều này.
Mộ An An cũng nhìn ra Hoắc Chân Chân tự mình tới, còn Giang cầm đến đây để trao đổi thực tập sinh chỉ là vì muốn tạo quan hệ với Hoắc Chân Chân mà thôi.
Hoắc Chân Chân tại sao lại đến bệnh viện tâm thần để thực tập, lại còn nhất định muốn làm ca tối nữa?
Không hiểu vì sao, khi nghĩ đến câu hỏi này, Mộ An An lại nhớ tới một chuyện.
Liên quan đến Tóc Xoăn Hoắc Hiển.
ở bệnh viện đã xảy ra trường hợp ăn trộm bệnh án cùa Hoắc Hiển, sau đó cùng Hoắc Hiển nói chuyện, mới biết là vì tìm mẹ.
Trước đó Hoắc Hiển cũng có nói với Mộ An An, hắn nghe lén mẹ của hắn đang ở khoa trầm cảm, cho nên mới khăng khăng đến khoa trầm cảm.
Quan hệ của Hoắc Hiển và Hoắc Chân Chân là anh em họ.
Hoắc Chân Chân đến khoa trầm
cảm cũng là vì mẹ của Hoắc Hiển sao?

Trong lúc Mộ An An đang suy nghĩ miên man, Trần Hoa đột nhiên nói: “An An, còn có một chuyện, mình đã nghĩ kỹ rồi, mới quyết định cho cậu biết.”
“Chuyện gì?” Trần Hoa đến gần Mộ An An, nắm lấy cánh tay của Mộ An An nói: “An An, thật ra hôm nay mình rất ghen tị với cậu.”
Mộ An An kinh ngạc nhìn Trần Hoa.
Trần Hoa mỉm cười một cách mộc mạc: “Cảm thấy cậu rất xinh đẹp, cảm thấy cậu rất chói mắt, được người khác sủng ái, vô cùng hạnh phúc, cho nên rất ghen tị.”
Tính tình Trần Hoa khá hướng nội tự ti, cũng không phải là người chủ động bày tỏ.
Nhưng làm bạn với Mộ An An lâu như vậy rồi, Mộ An An cũng đã nhiều lần nói qua, cô không thích hiểu lầm, có cái gì thì cứ nói, bạn bè với nhau không có gì là không thẻ.
Trần Hoa cũng lấy hết can đảm nói: “Nhưng chỉ là ghen tị thôi, nhìn thấy cậu hạnh phúc mình cũng mừng cho cậu, mình sẽ tự tiêu hóa bản thân, sẽ không vì ghen tị mà đối xử không tốt với cậu.”
Câu nói cuối cùng vừa rồi có vẻ ngu ngơ, khiến Mộ An An nhịn không được mà cười rộ lên.
Cô chủ động ôm Trần Hoa: “Tin tưởng mình, sau khi giảm cân, cậu sẽ có được thứ mà mình muốn.”
“Mình biết rồi, mình sẽ cố gắng.” – Trần Hoa nói: “Mình vừa rồi có nói chuyện với bác sĩ cố, anh ấy khiến mình có niềm tin một chút.”
Mộ An An mỉm cười, đó là tác phong của bác sĩ cố.
Sau đó hai người lại nói chuyện

phiếm một chút, Mộ An An lúc này mới tiễn Trần Hoa lên xe.
Tiệc rượu mặc dù chơi rất vui, nhưng cũng rất mệt.
Sau khi tắm rửa xong, Mộ An An liền lên giường ngủ thiếp đi cho đến rạng sáng.
Ca làm hôm nay là ca tối, nhưng Mộ An An vẫn dậy sớm, tự mình lái xe đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên.
Bởi vì cô muốn thăm cô gái nhỏ tên là Mặc Mặc ở khoa trầm cảm ngày hôm qua.
Cô gái nhỏ ngày hôm qua không hề có sức sống, nói với cô rằng bản thân muốn chết, Mộ An An ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Hôm qua có nói với Mặc Mặc, mẹ cô ấy ngày mai sẽ mang canh cá dưa chua đến tìm cô ấy, cho nên Mộ An An muốn tới xem thử.
“An An, cô tới vừa đúng lúc, ở đây có mấy bảng kê khai cần cô làm cho tôi một chút.”
Mộ An An mới vừa bước vào khoa trầm cảm, đã bị bác sĩ Trần túm lấy.
Bản thân bác sĩ Trần đã rất bận bịu rồi, hiện tại lại còn dẫn dắt thêm một vài người thực tập hoàn toàn mới, mỗi ngày đều bận túi bụi, sau khi bàn giao nhiệm vụ cho Mộ An An xong, liền bỏ chạy.
Mộ An An bất đắc dĩ trở lại văn phòng làm bảng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.