Tông Chính Ngự không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa hai người, chỉ đứng bên cạnh Mộ An An, Đường Mật cũng nhìn không ra vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn bóng lưng cao quý và lạnh lẽo của anh. Mộ An An nhìn thấy biểu cảm Đường Mật, âm thầm thở dài, bỏ đi. “Đương nhiên là không ngại, Đường tiểu thư cùng nhau đi đi.” – Mộ An An nói. Đường Mật gật đầu: “Làm phiền Ạ • II rồi. Mộ An An không có nhiều lời, liền xoay người, cùng Tông Chính Ngự sánh đôi đi về phía vườn hoa ở phía sau. Đồng thời nho nhỏ hỏi Tông Chính Ngự: “Thất gia, không phải chú và Đường tiểu thư này có quan hệ tốt lắm sao?” “Đường tiểu thư nào?” – Tông Chính Ngự hỏi. Mộ An An trong lòng vốn dĩ không vui, nhưng sau câu hỏi của Thất gia, cô liền lập tức trở nên sảng khoái. Đường tiểu thư xinh đẹp này, xem Thất gia như là bạch nguyệt quang của đời mình, nhưng Thất gia lại thực sự không nhớ rõ dáng vẻ của người ta. Mộ An An lập tức cảm thấy, bản thân lại có chút đặc biệt đối với Thất gia. Bất luận như thế nào, ít nhất so với những người phụ nữ khác, cô vẫn có thể khiến cho Thất gia để tâm.
Mộ An An quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Mật: “Đường tiểu thư, đừng đi ở phía sau nữa, đi đến bên cạnh tôi đi, chúng ta cùng trò chuyện. Tôi thấy Đường tiểu thư xinh đẹp, khí chất lại tốt, trong lòng cũng vui vẻ.” Đường Mật bước đến bên cạnh Mộ An An một cách tự nhiên: “Tôi thấy tiểu thư An An đáng yêu giống như một tiểu tiên nữ, tôi cũng cảm thấy vui mừng.” Nói xong, Đường Mật nhân cơ hội tìm đề tài với Tông Chính Ngự: “Trước đây có nghe nói, Thất gia ở Giang Thành cứu một cô gái nhỏ, sau này vẫn nuôi dưỡng ờ bên cạnh, hôm nay nhìn thấy, thật sự khiến người ta thích rất nhanh, khó trách Thất gia lại sủng ái như vậy, nhà của tôi có một đứa nhỏ như vậy, tôi cũng thích.” Đường Mật nói ra những lời này, rõ ràng là kéo Mộ An An sang một thế hệ khác. Mộ An An hiện tại vốn dĩ rất bài xích Thất gia coi mình là một đứa trẻ, lời này của Đường Mật lại đâm vào vết thương của cô. Mà Mộ An An còn chưa kịp phản ứng, Đường Mật đã vươn tay muốn nhéo mặt của Mộ An An, Mộ An An theo bản năng né tránh, một bàn tay bên cạnh liền duỗi ra nắm chặt cổ tay Đường Mật. Đường Mật kinh ngạc: “Thất gia?” Tông Chính Ngự: “Đừng chạm vào mặt con bé, con bé không thích.” Khi lời nói này của Thất gia vừa rơi xuống, Mộ An An liền nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt của Đường Mật hoàn toàn không thể kéo căng được nữa. Thậm chí còn có chút khó xử. Nhưng dù sao cũng là một tiểu thư quyền quý, tâm trạng suy sụp chỉ duy trì ngắn ngủi trong vài giây, Đường Mật liền lập tức nói: “Thật xin lỗi, tôi nhìn thấy tiểu thư An An rất thích, nên không nhịn được.” Đường Mật rút tay trở về.
Khi Tông Chính Ngự thu tay lại, người hầu bên cạnh liền bưng một cái khay có khăn đã khử trùng đi tới. Thất gia tiện tay cầm lấy, rồi lau sạch khử trùng bàn tay đã nắm lấy tay của Đường Mật, sau đó ném khăn tay sang một bên. Sắc mặt Đường Mật cứng đờ, sau đó hoàn toàn chuyển sang tái xanh. Cô ta tìm một lý do: “Thật xin lỗi, bạn tôi ở bên kia gọi tôi, nên tôi sẽ không đi cùng với hai người được.” Mộ An An lễ phép đáp lại: “Đường tiểu thư hiếm khi đến Giang Thành, có rảnh thì đến Ngự Viên Loan chơi.” Đường Mật cười cười, không có nhiều lời, bước đôi giày cao gót liền xoay người rời đi. Mộ An An rất ngoan ngoãn nhìn bóng lưng Đường Mật rời đi, mãi cho đến khi Đường Mật đi vào phòng vệ sinh, mới nhịn không được liền cười tại chỗ. Cô nhìn Tông Chính Ngự, nụ cười vô cùng rạng rỡ. “Cười cái gì mà vui vẻ như vậy?” – Tông Chính Ngự xoa đầu Mộ An An. “Chú cảm thấy được sao?” – Nụ cười trên mặt Mộ An An không có cách nào giảm bớt được: “Thất gia, lần đầu tiên cháu biết, hóa ra chú lại đáng yêu như vậy.” “Tính từ gì vậy?” – Thất gia nhíu mày, hiển nhiên là bài xích hai chữ này. Mộ An An nhanh chóng sửa lại cho đúng: “Là có mị lực! Vô cùng có mị lực!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]