Trần Hoa hiển nhiên rất kinh ngạc, cô nhìn Hoắc Hiển, trong khoảng thời gian ngắn cô nói không ra lời. Mộ An An đóng cửa tủ, quay lại: “Muốn giúp sao?” Hoắc Hiển ngẩng đầu, mỉm cười xấu xa với Mộ An An: “Đúng vậy, chủ động xin giúp đỡ, tiểu tiên nữ à.” “Trần Hoa sống khá xa, có rất nhiều đồ đạc, anh giúp cậu ấy đi.” – Mộ An An nói thẳng. Trần Hoa trợn tròn mắt. Hiển nhiên là không ngờ Mộ An An lại có một hành động như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy không biết nên đáp lại như thế nào. Ngược lại Hoắc Hiển trả lời rất sảng khoái: “Được thôi.” Trần Hoa lại sửng sốt. Hoắc Hiển hất cầm một cách thành thạo: “Tan ca tôi đưa cô về thu dọn đồ đạc.” Trần Hoa chưa phục hồi lại tinh thần.
Từ khi Hoắc Hiển đề nghị giúp đỡ, cho đến bây giờ hắn thật sự muốn giúp cô chuyển nhà, cả đầu cô đều trống rỗng, hoàn toàn không tiêu hóa được. So với sự sững sờ của Trần Hoa, thì Mộ An An bình tĩnh hơn nhiều. Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cô liền bắt đầu phân loại các bệnh án, tìm hiểu tình hình của các bệnh nhân trong Khoa điều trị trầm cảm. Hoắc Hiển di chuyển ghế dựa tới gần Mộ An An: ‘Tiểu tiên nữ, trước đó cô nói giúp tôi đúng không?” “Tôi có tên.” Mộ An An nhìn chằm chằm vào máy tính, giọng nói kiên định: “Tôi tên là Mộ An An.” “Được rồi, chị An, chị giúp tôi không?” “Không giúp, không có năng lực, tìm người khác đi.” Mộ An An sau khi ghét bỏ xong, bác sĩ Trần liền gọi cô, sau đó Mộ An An liền rời đi cùng bác sĩ Trần. Năm giờ chiều.
Ba người Mộ An An, Trần Hoa cùng với Hoắc Hiển tan ca. Hoắc Hiển xuống tầng hầm lấy xe trước, kêu Mộ An An và Trần Hoa đợi ờ cổng bệnh viện, Hoắc Hiển nhân tiện chở Mộ An An về. Đương nhiên Mộ An An không thể để cho hắn đưa về, vì vậy cô nói thẳng với Trần Hoa: “Cậu cùng anh ta chở về đi, đừng căng thẳng, cứ trò chuyện vui vẻ. Nếu không mình biết cậu có lẽ không dám trả lời lại anh ta,nhưng người khác không biết còn tưởng rằng cậu tự cao, lạnh lùng và khó hòa hợp.” Đây là kết quả quan sát của Mộ An An suốt cả buổi chiều. Hoắc Hiển người này khá thiếu đòn, khác hẳn với hình ảnh đồn đại bất cần xã hội, Hoắc Hiển từ trước đến nay đã khá quen thuộc với điều đó. Mộ An An mặc kệ, hắn cũng sẽ đi tìm Trần Hoa nói chuyện phiếm. Nhưng Trần Hoa mỗi lần đều không có trả lời lại, Hoắc Hiển có một chút mất hửng, cho nên cũng không có đi tìm. Mộ An An cũng không nói nhiều, sau khi nhắc nhở xong liền chuẩn bị rời đi. Trần Hoa đột nhiên giữ cô lại. Mộ An An khó hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]