“Cô biết tôi là ai không, còn dám ở đây kiêu ngạo với tôi?” -Giọng nói của người phụ nữ rất sắc bén, mang theo lửa giận khó che giấu. Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không biết.” Người phụ nữ nôi cáu, căn răng: “Tôi là Hoắc Chân Chân! Là người thân của chủ nhân trang viên này! Tôi chính thức thông báo với cô, cô, đã đắc tội với tôi!” Người phụ nữ kiêu ngạo trừng mắt nhìn Mộ An An. Vốn dĩ cô ta đang ở trên lầu, vừa nghe thấy Thất gia của Ngự Viên Loan đã đến, nên cô ta lập tức vội vàng đi xuống. Thật vất vả mời nhìn thấy Thất gia nên muốn đi tới chào hỏi, kết quả lại gặp phải một người không cỏ mắt! Hoắc Chân Chân quét qua một vòng, khi người phục vụ bưng rượu đỏ đến, cô ta liền cầm lấy ly rượu hất về phía Mộ An An. Mộ An An mặt lạnh, trước khi Hoắc Chân Chân bắt đầu ra tay, liền siết chặt cổ tay cô ta, sau đó trở tay đổ rượu đỏ lên mặt Hoắc Chân Chân. Hoắc Chân Chân hét chói tai! Mộ An An không để ý đến cô ta, kéo cô ta đến bàn bên cạnh, siết cổ Hoắc Chân Chân. “Tôi không có thời gian chơi với cô, tôi sẽ cho cô hai lựa chọn.” – Giọng của Mộ An An rất lạnh: “Cút khỏi trước mặt tôi, hoặc cởi truồng rồi cút, tư lưa chon đi!” Khi Mộ An An cảnh cáo, liền dùng sức nắm lấy đường viền cổ của Hoắc Chân Chân, nhắc nhở Hoắc Chân Chân, chỉ cần cô kéo xuống, chiếc váy của Hoắc Chân Chân có thể rơi khỏi cơ thể cô ngay tại chỗ. Mặt mũi Hoắc Chân Chân trắng bệch: CÔ, cô… Cô ta nhìn bốn phía: “Bảo an, bảo an!” Nhưng cô ta vừa mới hét hai tiếng, Mộ An An liền dùng tay kéo váy của cô ta xuống… Hoắc Chân Chân lúc này liền che ngực, không dám hét nữa. Tiệc rượu vô cùng lớn, hình ảnh của Mộ An An và Hoắc Chân Chân, chỉ chiếm một góc nhỏ, người phát hiện ra cũng không nhiều.
Tông Chính Ngự thật ra là một trong số đó. Mặc dù Mộ An An tách ra khỏi anh, nhưng ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô. Nhìn thấy Mộ An An đang chỉnh đốn người, biểu tình Thất gia rất lạnh nhạt, sau đó anh liền cho La Sâm đang ở chỗ tối một ánh mắt, xử lý mấy tên nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị chạy tới. Hoắc Chân Chân và Mộ An An ngẩn người một hồi lâu, cũng không đợi được nhân viên bảo vệ, trong lòng cũng sợ hãi. Dù sao đây cũng là tiệc rượu, còn có Thất gia ở đây. Chưa nói đến việc khỏa thân, hiện tại giữ nguyên tư thế này cũng thật xấu hổ! Hơn nữa cô ta phải thay một lễ phục khác mới đi xuống được. Thất gia rất hiếm khi tham gia tiệc rượu, cô ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội làm quen Thất gia. “Được, tôi đi!” – Hoắc Chân Chân cắn răng nói. Mộ An An đang vội đi tìm Trần Hoa, nên liền buông tay, xoay người đi về hướng Trần Hoa vừa đi. Hoắc Chân Chân ôm cổ áo, nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi vội vàng đi lên lầu, đồng thời ra lệnh cho người hầu trên lầu: “Điều tra rõ ràng thông tin về cô gái vừa nãy cho tôi!” Cô ta quay đầu lại nhìn bóng lưng của Mộ An An, trong mắt hiện lên vẻ oán hận! Thù này, nhất định phải báo! Mộ An An đi về phía hành lang nơi Trần Hoa vừa mới rời đi, phát hiện có biển báo wc, liền đoán rằng có lẽ Trần Hoa đã vào phòng vệ sinh, cho nên liền bước đi nhanh hơn. Mà, vừa lúc Mộ An An đang định đi vào phòng phòng vệ sinh, ở bên cạnh đột nhiên có người duỗi tay ra nắm chặt cổ tay Mộ An An. Mộ An An lập tức cảnh giác ra quyền, lại bị đối phương giữ chặt. Mộ An An ngẩng đầu lên, liền đối mặt với một khuôn mặt con lai đẹp trai. Bởi vì là con lai, nên các đường nét trên khuôn mặt của hắn ta đặc biệt sâu, sống mũi cao, đôi mắt xanh xám rất độc đáo, khóe miệng lai vẽ ra một nụ cười phóng túng.
Tóc Xoăn? Mộ An An thiếu chút nữa hét lên, nhưng cô nhận ra mình không có hóa trang thành cô gái xấu xí, cho nên giữ bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi anh là ai?” Cô muốn lấy tay lại, nhưng Hoắc Hiển không có buông ra. Dùng một chút lực, kéo Mộ An An vào một góc, sau đó ấn Mộ An An vào tường. Hắn nhìn cô chằm chằm, nói ra ba chữ từng chữ một: “Mộ, An, An!” So với sự ngạc nhiên khi bắt gặp Tóc Xoăn ở đây, Mộ An An còn kinh ngạc hơn khi nghe thấy hắn gọi tên cô. Cô bắt đầu học trang điểm từ rất sớm, đặc biệt là trang điểm hiệu ứng đặc biệt, vì vậy cho dù là khuôn mặt của cô gái xấu xí hay khuôn mặt của Tông Thất, cô đều cố gắng che đi những nét riêng ở trên khuôn mặt của mình. Cô lại không ngờ, Tóc Xoăn ngay lập tức liền nhận ra cô. Mặc dù Tóc Xoăn nhận ra, nhưng Mộ An An cũng sẽ không thừa nhận:”Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi, xin anh buông ra, tôi phải rời rời đi.” “Không thừa nhận sao?” – Hoắc Hiển vẻ mặt nghiền ngẫm: “Ngay từ đầu nhìn thấy cô, tôi cũng không có nhận ra cô “Đang yên đang lành là một cô gái xấu xí, làm thế nào đột nhiên lại biến thành một tiểu tiên nữ chứ?” Hoắc Hiển nói xong, liền vươn tay muốn chạm vào mặt Mộ An An, nhưng lại bị Mộ An An trực tiếp tránh đi: “Tiên sinh, xin anh hãy tự trọng, nếu không tôi sẽ gọi người.” “Gọi đi.” – Hoắc Hiển vẻ mặt lãnh đạm: “Cô gọi vỡ cả yết hầu cũng sẽ không có ai đến đâu, dù sao…” Hắn đột nhiên cúi người kề sát mặt vào Mộ An An: “Nơi này là địa bàn của tôi.” Mộ An An trực tiếp cong đầu gối muốn tấn công Hoắc Hiển, Hoắc Hiển phản ứng nhạy bén, nhanh chóng né tránh. Thở dài: “Mộ An An, cô thật tàn nhẫn mà, tôi mà phản ứng chậm một chút, chẳng phải tôi sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao?” ‘Tôi nói, anh nhận sai người rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]