Chương trước
Chương sau
Tiếng la hét của nhân viên, khiến những người có mặt ở đó lập tức định thần lại, sau đó đều tỏ ra kinh hãi.
“Thất, thất gia!”
Trong bữa tiệc, cỏ một người đàn ông hét lớn một tiếng, sau đó liền cung kính chạy tới:”Thất gia, thật có lỗi, không biết ngài đã tới, không có từ xa tiếp đón!”
Những người xung quanh ngay lập tức đều nhận ra người đàn ông trung niên đang chạy tới.
Hoắc Phong.
Chủ nhân của trang viên này, là người nắm quyền hiện tại của gia tộc họ Hoắc – một trong những người giàu có hàng đầu ở Giang Thành.
Ngoại trừ vị Thất gia ở Ngự Viên Loan kia, thì đây chính là nhân vật mạnh nhất.
Mà lúc này, Hoắc Phong lại khúm núm, hoàn toàn không có uy phong như xưa.
Đối tượng mà Hoắc Phong khúm núm, ông ta cũng không dám nhìn, toàn bộ quá trình ông ta đều nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp như
tiểu tiên nữ ở trong vòng tay của anh, sắc mặt vô cùng lo lắng.
La Sâm đem tới một hộp thuốc, sau đó anh cúi đầu tự mình xử lý vết đỏ.
“Thất gia, cháu không sao.”

Tông Chính Ngự cũng không dùng lớn lực, đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh lạnh lẽo nhanh chóng bôi thuốc cho Mộ An An.
Hoắc Phong ở bên cạnh không được để ý tới, liền trộm nhìn mọi người ở xung quanh đang khiếp sợ, trợn tròn mắt, ông ta nhịn không được lại lên tiếng: “Thất gia, hay là để vị tiểu thư này…”
Câm miệng.
Tông Chính Ngự không có ngẩng đầu lên, anh nóng náy liền ném ra một câu, giọng nói rất thấp, mang theo vẻ lạnh lùng tuyệt đối cùng cảnh cáo, Hoắc Phong thật sự không dám nói tiếp nữa.
Ông ta lén quan sát Mộ An An ở trước mặt.
Nghe nói Thất gia ở Ngự Viên Loan vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đối với tiểu công chúa lại rất tình cảm, ôn nhu.
Có thể làm cho Thất gia cao cao tại thượng, ở trước mặt mọi người bôi
thuốc.
Nói vậy vị này chính là tiểu công chúa của Ngự Viên Loan.
Nhìn lại thì vẻ đẹp và khí chất này tuyệt đối hiếm có trên đời
Hoắc Phong nhìn Mộ An An.

Những người xung quanh cũng đều điên cuồng nhìn Mộ An An.
Đây chính là tiểu công chúa được tâng bốc đến tận trời ờ Ngự Viên Loan trong truyền thuyết!
Nghe nói Thất gia cực kỳ sủng ái tiểu công chúa.
Không nói đâu xa, cách đây một thời gian tiểu công chúa bắt đầu thực tập, Thất gia đã khiến cho cả Giang Thành đốt pháo sáng suốt đêm, bầu trời rực rỡ, đó là lời chúc mừng kỳ thực tập của tiểu công chúa, cứ thế ăn mừng cả đêm.
Nghe nói tiểu công chúa này được Thất gia nuôi dưỡng ở Ngự Viên Loan, cô là cành vàng lá ngọc, một con chim hoàng yến.
Giờ đây, cô công chúa nhỏ dưới bức màn bí ẩn cuối cùng cũng đã lộ diện.
Quả thật là người có khuôn mặt khiến người ra điên cuồng.
Ánh mắt mọi ngưò’i quan sát càng ngày càng trắng trọm, Mộ An An toàn toàn bình tĩnh, cô không thích bị nhìn như thế này.
Cho nên ở sau khi Tông Chính Ngự bôi thuốc xong, liền thấp giọng nói: “Thất gia, chúng ta vào trong đi.”
Tông Chính Ngự ném số thuốc còn lại cho La Sâm, sau đó La Sâm liền đưa khăn giấy khử trùng cho anh.
Tông Chính Ngự chậm rãi lau tay, sau đó ôm Mộ An An đi vào yến tiệc, nhưng khi quay đầu lại, ánh mắt liền nhìn lưó’t qua Giang Trấn và Giang Cầm.
Giang cầm sớm đã nhìn đến ngây người rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.