Bất luận là chiếm hữu, ghen tuông hay gì khác, thế nào cô cũng thích. Mộ An An cười cười, lại nghĩ đến chuyện Giang gia, vẻ mặt có chút xám xịt. Nhưng chỉ là trong chốc lát, sau đó liền che đậy lại. Cô lại ngồi xuống, cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trần Hoa. Kết quả Mộ An An liền chết lặng khi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của mình và Trần Hoa… Trần Hoa: Anh ấy rất có hứng thú với cậu, An An, cậu đừng cảm thấy có gì đó, nếu cậu và Tóc Xoăn ở bên nhau, mình sẽ chúc phúc cho cậu, mình chỉ là có chút không thoải mái, nhưng rất nhanh sẽ tốt hơn thôi. Mộ An An: Nói với hắn, mình có bạn trai rồi. Trần Hoa: ? ? ? ? Trần Hoa: An An, ý cậu là sao, từ khi nào cậu có người yêu vậy? Trần Hoa: Tình huống gì đây, người nào vậy? Mộ An An nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện với Trần Hoa, chớp chớp mắt, hồi lâu cũng không có phản ứng. Cô cũng rất muốn biết, điều đó có ý gì? Chẳng lẽ hôm qua cô mộng du gửi tin nhắn cho Trần Hoa sao? Không đúng, cô không có thói quen mộng du. Cho dù có, hôm qua cô bị sốt thành như vậy, Thất gia liên tục chăm sóc cho cô, cô cũng không thể phát điên, gửi tin nhắn như vậy cho Trần Hoa được. Thất gia… Mộ An An hung hăng mở to hai mắt. Quay đầu nhìn về phía cái ghế Thất gia vừa ngồi, lại cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại của mình. Thất gia gửi sao? Nhận thức được điều này, tim Mộ An An đột nhiên đập loạn xạ. Không phải mình, ngoài Thất gia ra thì không còn ai khác. Cô kéo tin nhắn lên, đại khái xem
hiểu được, Hoắc Hiển ngày hôm qua tới bệnh viện tìm cô, sau đó cùng Trần Hoa tìm hiểu về sở thích của cô. “Thất gia ghen sao?” Mộ An An nhướng mày. Trái tim đập loạn xạ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, mặt mày như sao. Hạnh phúc. Cô gãi tai, mỉm cười gửi tin nhắn cho Trần Hoa. Mộ An An: Ngày hôm qua phát sốt, bạn trai mình ở cùng với mình. Nếu Thất gia đã chủ động nhận thân phận, Mộ An An nhận định sẽ cho danh phận. Nghĩ đến điều đó, cô không thể ngăn được trái tim mình kích động. Trần Hoa: ? ? ? Cậu có bạn trai từ khi nào vậy? Mộ An An mới vừa đọc tin nhắn của Trần Hoa, điện thoại liền gọi tới. Mộ An An liền nhấc máy, giọng nói vui vẻ: “Alo?” Trần Hoa: “An An, cậu có bạn trai từ khi nào vậy, sao mình lại không biết? Làm thế nào lại quen nhau, làm thế nào lại có bạn trai? Trời ơi, mình bây giờ vẫn còn đang đần độn lắm.” “Mình cũng đần độn lắm đây.” – Mộ An An nói thật. Cô làm sao cũng không nghĩ tời Thất gia lại gửi một tin nhắn như vậy. Quá sung sướng. Trong lòng giống như có một chùm pháo hoa lớn đang nổ tung, thật lộng lẫy và đẹp đẽ. “Ý cậu là sao?” – Trần Hoa hiển nhiên rất sốt ruột. Là cô bạn gái thân thiết nhất, bạn mình có bạn trai mà cũng không biết. Mộ An An giải thích: “Lúc này mình cũng không thể nói rõ cho cậu biết được. Như vậy đi, tối mai cậu có rảnh không?” “Có á.” – Trần Hoa không chút nghĩ ngợi liền trả lời: “Hai ngày nay bệnh viện của chúng ta không phải nghỉ phép sao, ngày kia mới đi làm. ông nội của mình mới xuất viện, nên hai ngày này đều rất rảnh.” “Vậy chúng ta sẽ cùng nhau tham gia tiệc rượu?” – Mộ An An nói: “Một tiệc rượu nhỏ thôi, mình ở bên này sẽ chuẩn bị lễ phục cho cậu.”
‘Tiệc rượu sao?” – Trần Hoa mờ mịt. Đối với một người bình dân nhỏ bé như cô, chữ “tiệc rượu” này rất xa vời với thế giới của cô. Đây là vòng kết bạn của những người giàu có trên TV. “Uh, mình vẫn luôn nói với cậu, người chú bảo lãnh của mình mời mình, còn nói cho mình dẫn theo một người bạn.” Mộ An An giải thích ngắn gọn: “Mình nghĩ, hai ngày nghỉ này, gần đây có rất nhiều chuyện phiền lòng, cho nên cùng nhau đi chơi, mở mang tầm mắt.” Mộ An An nói xong, Trần Hoa bên kia nhất thời chưa có trả lời. Vừa ròi Thất gia nói để Trần Hoa đi cùng, coi như là để vui chơi thả lỏng tâm tình. Gần đây có quá nhiều chuyện phiền muộn. Mộ An An đang suy nghĩ, trước đây Trần Hoa nhìn thấy cô lên xe sang mấy lần, trong lòng chắc cũng có đoán mò về cô, nhưng Trần Hoa không có hỏi nhiều. Ban đầu, Mộ An An ở trường hóa trang thành xấu xí, là bởi vì cô không muốn có chuyện gì với Giang cầm. Nhưng Trần Hoa là bạn thân nhất của cô, không nên lừa gạt cô ấy. Nghĩ đến việc mượn dùng buổi tiệc rượu này, liền thú nhận với cậu ấy. “An An …” Mộ An An đang suy nghĩ về điều này thì giọng nói của Trần Hoa liền truyền tới. “Sao vậy?” “Mình có một loại cảm giác không đúng lắm.” -Giọng nói Trần Hoa nhẹ nhàng: “Mấy lần trước mình nhìn thấy cậu ngồi trên xe hơi sang trọng, cậu nói là của người chú bão lãnh, mình nghĩ hẳn là rất có tiền, nhưng mình có chút không rõ, tại sao người chú bão lãnh của cậu có tiền như vậy, đối xử với cậu cũng không tệ, về cách ăn mặc và các trang phục khác thì rất bình thường.” “Nhưng trên người cậu có một loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo và vô cùng tự tin khiến mình cảm thấy cậu không phải là một đứa trẻ mồ côi bình thường, chính là… rất kỳ quái, có đôi khi mình cảm giác cậu giống như một nàng công chúa lộng lẫy mặc trong bộ quần áo xấu xí.” Câu nói so sánh này của Trần Hoa khiến Mộ An An nhịn không được mà bật cười lên. “Uh, đợi chúng ta gặp nhau mình sẽ giải thích chuyện này vói cậu.” – Mộ An An nói: “Cậu đi không, tiệc rượu, đi chơi cho vui?” “Mình rất sợ.” – Trần Hoa yếu ớt nói:”Mình vừa lại béo, cũng chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, sợ sẽ làm mất mặt cậu và chú của cậu.” “Mình cũng chưa nhìn thấy các mặt của xã hội.” – Mộ An An nói thẳng: “Chẳng phải đi mới gặp được nhau sao, hơn nữa chú mình nói, lễ phục của cậu bên này đã kêu người ta chuẩn bị rồi, đến lúc đó sẽ có đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp, vì vậy, đừng có lo lắng, nhất định sẽ khiển cậu trở nên xinh đẹp, sẽ cho cậu thấy một phiên bản khác của mình. “Cậu nói như vậy, mình rất cảm động.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]