Trần Hoa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mộ An An. “Mình nói với cậu điều này không phải vì kích thích cậu, mình chính là nói cho cậu biết thẩm mỹ của Hoắc Hiển.” – Mộ An An nhấn mạnh: “ít nhất hiện tại cậu quả thật có béo, nhưng cậu không xấu. Trước kia không có động lực giảm cân, bây giờ cậu bắt đầu, chăm chỉ hơn một chút, trong vòng một năm cậu gần như có thể trở thành nữ thần.” Mộ An An nói rất thẳng thắn, cô từ trước đến nay không thích vòng vo. “Mình có thể cảm nhận được cậu rất thích anh ta, chỉ cần có thể tạo cơ hội cho cậu, mình có thể làm mọi thứ, nhưng có thể chiếm được tóc xoăn hay không, là do sự cố gắng của cậu. Mình giảm cân chẳng được…” – Trần Hoa cúi đầu. “Đó là cậu không có dốc sức.” – Mộ An An nói: “Bằng bất cứ giá nào cậu hãy hà khắc với bản thân hơn một chút để có thể giảm cân, cho dù cuối cùng không có kết quả, mình sẽ cùng cậu đi hút mỡ. Cậu không có tiền, mình có!” “An An, cậu…” – Trần Hoa thực sự không biết phải trả lời như thế nào. Mộ An An nói: “Mình không phải ở đây ép buộc cậu, cậu là bạn thân duy nhất của mình, mình là muốn tốt cậu, không có ý nghĩ mờ ám nào khác. Chỉ là cảm thấy, người cậu thích thích một bộ dáng đẹp, cậu liền phải cố gắng. Chúng ta luôn luôn có rất nhiều thứ mà mình muốn, và người mình muốn. Thế giới này không có chuyện cổ tích, muốn thì phải đấu tranh. Thay vì chờ đợi những gì mà cậu muốn được đưa tới tận cửa, điều đó là không thể.” Mộ An An chung tình với Tông Chính Ngự. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, đột nhiên sẽ có một ngày, Tông Chính Ngự chạy đến trước mặt Mộ An An nói, cho phép Mộ An An là người phụ nữ của anh.
“Mình cảm thấy con người khi còn sống, còn có thể đấu tranh cho những gì mình muốn, đừng quan tâm đến việc sống vì người khác, nào là nổ lực nhiều thì sẽ không tốt. Please, thế giới này cậu không nổ lực trước, thì ai sẵn lòng cho cậu là tốt chứ?” “Cho dù thực sự nổ lực mà không nhận được gì, thì bản thân cũng thấy vui. Cuộc sống của bản thân, sống không hạnh phúc, chẳng lẽ phải sống bứt rứt, hối hận, thật là nhàm chán.” Đối mặt với lời nói của Mộ An An, Trần Hoa chỉ biết cúi đầu không có đáp lại. Không phải không muốn đáp lại mà là không biết phải đáp lại như thế nào. Mộ An An trong mắt cô, luôn là một cô gái rất tự tin. Mặc dù trên mặt có rất nhiều nốt ruồi nhưng cô ấy vẫn luôn lao về phía trước. Trần Hoa rất hâm mộ, cũng muốn trở thành người như Mộ An An vậy. Nhưng tự ti là xiềng xích mà cô không thể vượt qua được. Loại tự ti này, xuất phát từ gia đình, xuất phát từ tuổi thơ đáng thương của cô, cô không có cách nào tự mình chữa khỏi. Mộ An an vỗ vai Trần Hoa.
Điện thoại rung lên. Là Hoắc Hiển gửi tin nhắn đến, đã có chỗ ngồi. Mộ An An nói: “Tôi liền nhắn dùm đến nơi đây, về phần làm như thế nào, thì tự cậu làm. Bất kể cậu làm cái gì mình đều ủng hộ cậu. vẫn là câu nói kia, chỗ nào cần mình thì cứ nói thẳng, làm không được thì mình sẽ thực hiện dùm cậu.” Mộ An An nói xong, liền chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh. Trong khi Trần Hoa lại không có nhúc nhích. “An An, mình muốn bản thân bình tĩnh lại một chút, cậu có thể đi trước được không?” – Trần Hoa hỏi. Mộ An An gật đầu, không nói gì thêm, rời khỏi phòng vệ sinh. Mộ An An quay lại nhà hàng lẩu, tóc xoăn đã ngồi vào bàn, và bắt đầu gọi món ăn. “Tiểu mập mạp đâu?” – Hoắc Hiển nhìn thoáng qua liền hỏi. “Đang gọi điện thoại, có lẽ là của gia đình.” – Mộ An An thản nhiên nói. Hoắc hiển đẩy thực đơn tới trước mặt Mộ An An: “Tôi đã gọi món tôi thường ăn ròi, cô xem đi, hoặc là chờ tiểu mập mạp quay lại.” “Tôi biết cô ấy thích món gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]