Chương trước
Chương sau
Cô đặc biệt muốn khẳng định một lần nữa, Thất gia có thực sự ghen và tức giận vì Tóc Xoăn hay không?
Nếu như là thật, thì đoạn tình cảm này của cô coi như đã nảy mầm.
Thậm chí là trong tương lai, cô có thể có những động thái quyết liệt và điên rồ hơn để thúc đẩy tình cảm của mình và Tông Chính Ngự.
Một khi tình cảm được thúc đẩy, cho dù cuối cùng chuyện của Chung Đình bị bại lộ, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Mộ An An trộm nhìn Tông Chính Ngự.
Đôi mắt của Thất gia như ẩn chứa sự nguy hiểm của một trận cuồng phong khiến Mộ An An vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Nhưng dù trong lòng vui mừng, Mộ An An vẫn không dám đi quá xa.
Cô liền vội vàng giải thích:”Cháu nên cho tóc xoăn nghe máy, để cho tóc xoăn biết, Thất gia của cháu đang tìm cháu, cháu không rảnh quan tâm hắn ta!”
Ngay khi những lời này nói ra, vẻ hung ác trong mắt Thất gia dịu đi rất nhiều.
“Còn nữa, tối mai cháu không nên cùng tóc xoăn đi ăn lẩu, cháu nên ăn hôm nay.”
Mộ An An vừa nói câu này ra, Tông Chính Ngự liền bước tới, đè cô xuống
bàn.
Bàn tay thon dài, từ khuôn mặt Mộ An An, vuốt ve xuống chiếc cổ mảnh mai.
Anh dùng sức một chút, thì cổ của Mộ An An sẽ gãy.
“Nhóc con, chơi vui không?” – Thất gia hạ giọng, khống chế sức lực của cổ tay.

Nhẹ một chút, mạnh một chút.
Tạo ra áp lực đe dọa Mộ An An, nhưng sẽ không làm tổn thương.
Mộ An An vôn định tỏ ra đáng thương, nhưng vì những lời nói này
của Tông Chính Ngự, liền phá bỏ công việc của mình và cười phá lên.
Cô vươn tay ôm cổ Tông Chính Ngự:”Thất gia, tại sao chú lại thông minh như vậy, biết cháu đang nói giỡn với chú chứ?”
Tông Chính Ngự lười phản ứng, lấy tay của Mộ An An ra, ngồi xuống ghế, hạ mệnh lệnh: “Trở về ngủ đi.”
“Cháu không ngủ.”
Mộ An An nói xong, liền cúi người ôm Tông Chính Ngự từ phía sau: “Thất gia của cháu tức giận với cháu, cháu sẽ mất ngủ mất. Thất gia của cháu rất xấu xa, tức giận với cháu, không
quan tâm cháu, còn không cho cháu đi theo, lại còn muốn dùng súng oán giận cháu, Thất gia của cháu thật xấu xa.”
Nói xong, Thất gia của cháu liền bắt đầu khóc nức nở.
Thất gia đưa tay ra nắm lấy mặt cô: “Câm miệng.”
“Cháu không!” – Mộ An An kiên quyết!
Bởi vì Mộ An An đang ôm Tông Chính Ngự từ phía sau, cho nên khi Tông Chính Ngự nhìn cô, hơi nghiêng đầu và nheo mắt.
Khiến chiếc cổ trở nên căng tức trong
tích tắc, yết hầu lộ ra đặc biệt gợi cảm.
Mộ An An có chút thất thần, liền mất kiểm soát hiện lên cảnh ngày đó phát sinh quan hệ với Tông Chính Ngự.

Rất nóng bỏng, khiến trái tim có chút run lên.
Mộ An An không dám nghĩ lại.
“Thất gia, chú còn tức giận với cháu không?”
Khi Mộ An An hỏi, đã kéo bàn tay của Tông Chính Ngự, ngồi thẳng vào lòng ngực anh.
Cô ngồi khá dùng sức, không cẩn thận ngồi vào chỗ đó, sắc mặt Thất gia liền u ám.
Anh vươn tay muốn đẩy Mộ An An ra, nhưng cô lại giống như miếng dán, dính chặt vào Tông Chính Ngự.
Anh càng kéo, Mộ An An càng siết chặt hơn, ở trong lòng anh không ngừng cọ sát, ngược lại còn kích thích càng nghiêm trọng.
Cuối cùng Tông Chính Ngự dừng tay, lạnh lùng nhìn nụ cười xấu xa của đứa trẻ.
Đứa trẻ ôm lấy Tông Chính Ngự, lại hỏi: “Thất gia, chú có phải không
thích cháu ở cùng với tóc xoăn không?”
Tông Chính Ngự không trả lời, bình tĩnh điều chỉnh nhịp thở và kiểm soát những kích động không nên có.
Nhưng đứa trẻ giống như không biết mình đang làm gì.
Khi ôm anh, ngực của cô không ngừng ép chặt.
Không thể nghi ngờ gì nữa đó chính là kích lửa.
“Thất gia, nếu chú nói không muốn cháu ở cùng với tóc xoăn, thì sau này cháu sẽ không quan tâm đến tóc xoăn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.