Chương trước
Chương sau
Mộ An An trong lòng biết rõ, gần đây đã rước lấy rất nhiều chuyện, trên người lại bị thương nữa.
Cho nên ngày hôm qua sau khi Tông Chính Ngự đi công tác, cô liền lựa chọn an phận thủ thường.
Mặc dù Lượng Lượng gửi tin nhắn đến, cô cũng lựa chọn ở nhà.
Ngoại trừ việc cô chạy ra ngoài đua xe và không chăm sóc tốt cho bản thân ra, thì Thất gia rất ít khi tức giận với cô.
Đối xử với cô lạnh nhạt như vậy.
Mộ An An có chút ủy khuất, len lén vươn tay ra túm lấy góc áo của Thất gia: “Thất gia?”
Tông Chính Ngự im lặng nhìn đứa trẻ trước mặt.
Cô cúi đầu, túm quần áo, làm bộ dạng đáng thương ủy khuất.
Đứa nhỏ này lại tỏ ra đáng thương nữa rồi.
Hết lần này tới lần khác, nhìn thấy cô ủy khuất như vậy, trong lòng Tông Chính Ngự vẫn luôn có chút mềm yếu.
Nhưng nghĩ đến đứa nhỏ vì người đàn ông khác mà cúp điện thoại của mình, sắc mặt Tông Chính Ngự lại trầm xuống một chút.
Đặc biệt là khi nghĩ đến cảnh tượng lúc sáng ở cửa ra vào bệnh viện, khuôn mặt Tông Chính Ngự liền tối sầm lại.
Anh không nói nhiều, trực tiếp đẩy tay Mộ An An ra, bước về phía trước.
“Thất gia…”
Mộ An An muốn đuổi theo, nhưng Tông Chính Ngự đã dùng tay ra hiệu ngăn cản: “Đừng đi theo.”
Nói xong, bước đôi chân dài lên lầu, đến phòng làm việc, rồi đóng cửa lại.

Mộ An An đứng trên cầu thang, nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, cảm thấy không thoải mái.
Khó chịu, còn có hoảng mang và khó hiểu.
Khi Mộ An An quay lại, bên ngoài phòng khách đã yên tĩnh, người hầu bận rộn, cũng không tìm thấy bóng dáng của người ám sát vừa rồi.
Căn bản giống như không hề tồn tại.
Mộ An An trầm mặc, thấy La Sâm đi tới, liền bước xuống lầu đi về phía La
Sâm: “Có rảnh không?
La Sâm: “Tiểu thư An An, tôi cần phải lên lầu báo cáo với Thất gia về tình hình vụ ám sát lần này.”
“Cho tôi ba phút, trả lời tôi một vấn đề.”
“Tiểu thư An An, cô cứ hỏi.”
“Tại sao Thất gia lại đột nhiên trở về?” – Mộ An An ném ra một câu hỏi.
Vẻ mặt La Sâm vốn đang bình tĩnh, nghe xong câu hỏi này, liền có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mộ An An.
Hắn tưởng rằng cô sẽ hỏi Thất gia tại sao lại tức giận chứ?
Mộ An An vẻ mặt bình tĩnh, chờ đợi câu trả lời.
La Sâm tạm dừng vài giây, sau đó trả lời: “Tôi đột nhiên nhận được mệnh lệnh, sáng sớm sắp xếp máy bay tư nhân trở về.”
“Thất gia trở về liền đi đón tôi sao?” -Mộ An An lại hỏi.
“Phải”
“Được, tôi biết rồi.”

La Sâm gật đầu: “Tiểu thư An An, nếu
như không còn chuyện gì khác, tôi lên lầu trước đây.”
Mộ An An gật đầu.
La Sâm lên lầu vào phòng làm việc,cô cũng đi theo trở về phòng.
Trong đầu vẫn còn suy nghĩ về Tông Chính Ngự.
Vừa rồi trước khi hỏi La Sâm, Mộ An An từng có hai giả thiết.
Một là kinh thành ở bên kia xảy ra chuyện nên Tông Chính Ngự phải gấp rút trở về.
Hai là bời vì ngày hôm qua cô cúp điện thoại.
Bây giờ xem ra cả hai đều không phải, nếu hôm qua cúp máy, tối hôm qua Thất gia lẽ ra đã phải trở về.
Nếu như kinh thành ở bên kia xảy ra chuyện, nhưng hiện tại sự lạnh nhạt của Thất gia lại nhằm vào cô.
Cho nên ngọn nguồn vẫn là ở Mộ An An.
Mộ An An suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không đoán ra được mình đã làm sai điều gì.
Cốc cốc cốc’
Tiếng gõ cửa giòn giã cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ An An.
“Vào đi.” – Mộ An An thu lại tâm trạng.
Theo sau lời đáp lại của cô, cửa phòng liền bị đẩy ra, bác sĩ cố bước vào với hộp thuốc trên lưng: “Tiểu thư An An, tôi tới thay băng cho cô.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.