Chương trước
Chương sau
“Tối nay mời tôi ăn cơm.” – Mộ An An đưa ra yêu cầu.
“Được.”
Hoắc Hiển ngay cả do dự đều không có, đồng ý rất nhanh: “Muốn ăn cái gì, học trưởng đều dẫn cô đi.”
Nói xong, Hoắc Hiển chợt nhớ ra điều gì đó, liền bổ sung: “Tôi đến bây giờ còn chưa biết tên cô là gì?”
“Mộ An An.”
“À, Mộ An An.” – Hoắc Hiển đọc lại cái tên này một lần nữa, sau đó nói thêm: “Sao tôi cảm thấy cái tên này có chút quen tai thế nhỉ?”
“Sinh viên năm ba, thủ khoa chuyên ngành.” – Mộ An An ném ra một câu.
Cô không muốn vướng vào chủ đề này nữa, liền nói thêm một câu: “Buổi tối tôi còn muốn dẫn theo một người, anh có phiền không?”
“Phiền gì chứ. Cô dẫn theo một trăm người, tôi đều mời!” – Nói xong, Hoắc Hiển lại thêm một danh hiệu: “Ân nhân cứu mạng.”
“Khó nghe.” – Mộ An An ghét bỏ.
Hoắc Hiển nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Lão Đại thì sao?”
“Cái này cũng được.” – Mộ An An nghiêm túc gật đầu.
Hoắc Hiển ở bên cạnh nhìn thấy liền trực tiếp vui vẻ.
Cô gái nhỏ này có rất nhiều nót ruồi trên mặt, nhìn hơi xấu xí, nhưng tính cách như một nữ sát thủ, thật sự chơi rất Vui.
“Thêm wechat đi…”
Hoáắc Hiển lấy điện thoại ra, bám vào WeChat để quét mã: “Hình như tôi chưa nói cho cô biết tên tôi là gì nhỉ?”
“Hoắc Hiển.”
Mộ An An trực tiếp nói tên của hắn ra, sau đó đặt mã QR điện thoại của mình ra đằng sau điện thoại của Hoắc Hiền.
“Ting” đã quét mã thành công.
Mộ An An lại bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ lập nhóm, và kéo thêm một người khác vào, cụ thể ăn cái gì, thì vào nhóm thảo luận.”
“Một người khác, bạn trai sao?”
Hoắc Hiển đã thêm Wechat của Mộ An An.
Mộ An An thông báo: “Bạn gái.”
Hoắc Hiển hừ một tiếng, kinh ngạc nhìn Mộ An An từ trên xuống dưới: “Nhìn không ra, hóa ra cô…?”
“Nhìn không ra cái gì?”
Mộ An An vừa hỏi xong, điện thoại liền vang lên.
Là Trần Hoa gọi điện.

Mộ An An đứng dậy, đi tới bên kia nghe điện thoại: “Alo?”
“An An, cậu đang ở đâu vậy? Mình đợi lâu rồi đấy, sao cậu còn chưa tới, đã trễ rồi đấy?” – Giọng nói của Trần Hoa rất sốt ruột.
Mộ An An liếc nhìn thời gian.
Tám rưỡi đi làm, bây giờ đã gần chín rưỡi.
Giọng nói sốt ruột của Trần Hoa lại tiếp tục vang lên:”Vốn dĩ hôm nay sẽ bị giáo huần,nhưng bây giờ lại đến muộn, chết chắc rồi.”
Mộ An An: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Trần Hoa: “Ở chỗ chúng ta đã giao hẹn, không phải cậu kêu mình sớm đứng ở đó sao? Mình vẫn đang đợi cậu, cậu ở bên đó có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mộ An An: “Có chút việc nên chậm trễ, chúng ta gặp nhau ở cổng bệnh viện rồi nói chuyện sau, cậu bây giò tới đó đi”
Trần Hoa: “Uh, vậy được, gặp mặt nói sau.”
Mộ An An cúp máy, quay người lại, thì thấy Hoắc Hiển đang ngồi trên bậc thang, hai tay chống xuống đất, nghiêng người, trong miệng ngậm điếu thuốc vừa mới châm, mang theo một loại ánh mắt không biết phải làm gì, quan sát Mộ An An.
Mộ An An không quan tâm lắm.
Ở trường học và chỗ thực tập, cô luôn khiến bản thân trở nên vô cùng xấu xí.
Trong mắt của Hoắc Hiễn, hẳn là không có ấn tượng gì tốt.
Một chàng trai con lai nhan sắc 100 điểm, sẽ có suy nghĩ gì về cô gái xấu xí này?
Đơn giản chỉ là cảm thấy, cô gái xấu xí này có thể ra tay cứu giúp rất thần kỳ.
Mộ An An cầm chiếc túi của mình: “Tôi quay trở về bệnh viện, chuyện ăn cơm, buổi tối nói.”
“Quả nhiên là tiểu học muội của ta.” – Hoắc Hiển cười cảm khái: “Gặp mặt đầu tiên, đã biết cô đang thực tập ở đây, còn là học trường y.”
Mộ An An vô tình vạch trần: “Nơi này hẻo lánh, toàn bộ trường y không ở ký túc xá bệnh viện, nên chỉ có hai sinh viên thực tập của trường y đến, có cái gì mà tự hào.”
Hoắc Hiển nghe xong, liền cười “ha ha ha”.
Mộ An An không quan tâm, liền cầm ly túi xách rời đi.
Hoắc Hiển nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, rồi lấy điều thuốc xuống, lắm bẩm nói: “Mộ An An?”
“Mộ An An…. Hừ, cô gái xấu xí này… thật thú vị.”
Khi Mộ An An bước đến cổng bệnh viện tâm thần Lam Thiên, thì Trần Hoa đã đứng ở trước cổng rồi.
Tiểu mập mạp biểu tình ngưng trọng, nhìn xung quanh, rõ ràng rất không yên tâm.
Vừa thấy Mộ An An đến, liền chạy chanh tới: “An An, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình mới vừa nghe người ta nói, có băng đảng đánh nhau ở trạm xe buýt, không phải cậu đụng phải đấy chứ?”
“Mình không sao, bây giờ trễ rồi, chúng ta đi vào thôi.”
“Đi vào nhất định sẽ bị giáo huấn.”
“Cũng không còn cách nào khác, chịu thôi.”

Trước đây Mộ An An vốn cũng không muốn bị giáo huấn, tuy rằng mới vừa thực tập mà xin nghỉ là không nên, nhưng không thể kháng cự được, chủ nhiệm nếu giáo huấn hai người thì cũng rất không có nhân đạo.
Nhưng hiện tại hai người xin nghỉ việc, quả thực có sai.
Mộ An An cùng Trần Hoa đi tới văn phòng chủ nhiệm, sắc mặt của chủ nhiệm đã tối như đáy nồi rồi. Hai người mới vừa đứng lại, chủ nhiệm sớm bị nghẹn đã hoàn toàn phát tiết ra ngoài…
“Tôi nói hai thực tập sinh các cô cũng là rất lợi hại, thực tập mới sẽ không được xin nghỉ mười ngày, bây giờ tốt rồi, trực tiếp đi muộn, rốt cuộc ai cho các người tùy tiện như vậy. Các cô vừa mới bắt đầu, đã ở trước mặt tôi phơi bày ra phẩm hạnh không tốt, tôi nói cho các cô biết tôi sẽ trực tiếp viết vào báo cáo và gửi lại cho….”
“Âm!”
Chủ nhiệm phát biểu mới một nửa, cửa phòng làm việc đã bị đá văng ra một cách thô bạo, âm thanh rất lớn, Mộ An An thậm chí có thể cảm giác được cả văn phòng đều đang run rầy.
Nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một người.
Người đó có mái tóc xoăn vàng, ngũ quan con lai thâm thúy pha trộn, dáng vẻ điên cuồng ngang ngược.
Hắn mặc một chiếc áo khoác da màu đen, bên trong chữ T màu trắng không chỉ bản mà còn cũng dính một chút máu.
Hắn một tay xách chiếc túi màu đen, giẫm đôi bốt màu đen bước vào, sau đó thả chiếc túi xuống bàn: “Chủ nhiệm, Hoắc Hiển, báo cáo thực tập.”
Mộ An An chớp mắt máy cái.
Trước đây Trần Hoa có nói qua, Hoắc Hiển là thực tập sinh thứ ba, nhưng không bao giờ đến.
Vừa rồi khi cùng Hoắc Hiển tạm biệt nhau, Mộ An An cũng không nghĩ tới người này sẽ đến.
Chủ Nhiệm ở bên cạnh bị chấn động, sau đó mới hoàn hồn trở lại: “Cậu, cậu… Hoắc Hiển?”
Chủ nhiệm mắc nghẹn.
Hoắc Hiển điên cuồng nhún vai, ánh mắt nhìn về phía Mộ An An và Trần Hoa, huýt sao: “Ai dô, đây không phải là hai tiểu học muội sao, ai thả các người ra vậy?”
Lời này vừa nói ra, Mộ An An liền nhíu mày.
Hoắc Hiển nở nụ cười: “Tiểu học muội, nhớ kĩ lần sau đi xa thì gặp anh trai đây, bằng không sẽ không chỉ đơn giản bị nhốt lại ở phòng chờ trạm xe buýt đâu.”
Lời này vừa nói ra, Mộ An An liền hiểu ra.
Hóa ra là tới giải vây.
Mộ An An lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lôi kéo Trần Hoa núp bên cạnh chủ nhiệm: “Chủ nhiệm, sợ quá.”
Chủ nhiệm hóa ra còn chưa hoàn hồn hoàn toàn, cảm nhận được tín hiệu “cầu cứu” của Mộ An An, lúc này mới hoàn hồn lại, đứng thẳng sống lưng, phục hồi uy nghiêm, gia tăng âm thanh: “Được rồi, chuyện các người đi muộn tôi biết rõ rồi, tôi ở đây xử lý, các người đi tìm bác sĩ Trần trước đi.”
“Cám ơn chủ nhiệm.”
Mộ An An nói xong liền kéo Trần Hoa đang há hốc mồm, nhanh chóng tránh đi.
Đi ngang qua Hoắc Hiển, Hoắc Hiển liền nghiêng đầu, lén nháy mắt với cô.
Mộ An An không quan tâm, dẫn Trần Hoa rời khỏi văn phòng.
Sau khi đi ra được nửa hành lang, Trần Hoa mới lấy lại tinh thần, bắt ngờ nắm lấy Mộ An An…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.