🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Thát Gia, mối tình đầu sao?”
Mộ An An đột nhiên ném ra câu hỏi này.
Siêu hồi hộp.
Thất Gia năm nay 28 tuổi.
Theo quan sát của Mộ An An, nói chung khi mười bảy, mười tám tuổi, anh sẽ có mối tình đầu.
Cô ấy rất tò mò về mối tình đầu của Thất Gia.
Tuy nhiên, Thát Gia lại tăng thêm lực véo tai cô.
Mộ An An đau đớn kêu lên, “Thất Gia, nhẹ một tiếng.”
“Ngủ đi.”
Thất Gia kéo người ra khỏi phòng.
Mặc dù Mộ An An rất tò mò, nhưng cô cũng biết Thất Gia sẽ không trả lời.
Nếu đặt quá nhiều câu hỏi, không những không nhận được câu trả lời mà còn bị xử lí.
Cuối cùng Mộ An An đã bỏ cuộc.
“Vậy cháu đi trước.”
Mộ An An rũ mắt xuống, đi ra ngoài.
“Chờ đã.”
Vừa đi tới cửa, Tông Chính Ngự giọng nói vang lên, “Lần sau không được uống rượu với sữa.”
Mộ An An gật đầu.
“Ngủ đi.”
“Vâng.”
Mộ An An ngoan ngoãn trả lời.
Trở lại phòng, nằm trên giường, trong tình trạng mất ngủ hoàn toàn.
Những người có tâm sự, dễ bị mắt ngủ.
Cả đêm không ngủ.
Hậu quả trực tiếp nhất là mắt của Mộ An An bị thâm đen.
Nhưng cô không muốn Thất Gia nhìn thấy, nên sáng sớm đã trang điểm, đánh hai lớp má hồng để che đi khuôn mặt nhợt nhạt của mình.
Khi xuống lầu ăn sáng, người hầu thông báo cho Thất Gia rằng anh đã đến công ty.
Ăn xong bữa sáng, Mộ An An trở về phòng tẩy trang, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Vì Trân Gia Lệ làm Mộ An An bị thương, Thât Gia đã giúp Mộ An An nghỉ 10 ngày.
Vẫn còn ba ngày nữa là kết thúc.
Trong ba ngày này, Mộ An An căn bản không muốn động đậy.
Ngủ ngày và mắt ngủ vào ban đêm.
Những ngày này Thát Gia rất bận rộn.
Mộ An An không thể gặp anh khi anh đi sớm về muộn.

Trong quá khứ, Mộ An An sẽ phát điên nếu một ngày không gặp Thất Gia.
Nhưng lần này cô chủ yếu muốn trồn.
Về đêm đó, về Chung Đình.
Về việc chọc tức Thất Gia.
Mộ An An chợt nhận ra, chuyện này càng trì hoãn thì hậu quả càng nghiêm trọng.
Nhưng cô không đủ dũng khí để tỏ tình với Thất Gia.
Không thể gánh chịu hậu quả.
Bởi vì một khi cô ấy thú nhận, kết quả tốt nhát là cô ấy bị Thất Gia đuổi ra khỏi đất nước, kết quả tồi tệ nhất là cô ấy bị Thất Gia đuỏi ra khỏi Ngự Viên Loan.
Thế giới của cô chỉ có anh.
Nếu Thất Gia không muốn cô nữa …
Mộ An An nghĩ đến cũng không dám.
Vì không gánh nỗi hậu quả nên luôn khiến cô hoảng sợ.
Mộ An An hít sâu một hơi.
Nhưng đã đến giai đoạn này rồi, hoảng sợ cũng vô dụng, việc cô phải làm là xử lý sự việc, không nên trồn ở đây.
Hèn nhát quá!
Mộ An An điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Đó là Trần Hoa.
Mắấy ngày nay trong nhà Trần Hoa có rất nhiều việc, Mộ An An cũng đang dưỡng thương ở đây, ai cũng bận, nên không liên lạc.
Trần Hoa: “An An, ngày mai cậu có đi bệnh viện không?”
Mộ An An: “Ừ, đi.”
Trần Hoa: “Chúng ta cùng nhau đi được không?”
Mộ An An: “Hả?”
* Được rồi, tôi hiểu rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau ở bến Ae 3 Mộ An An sợ cười nữa, khiến Trần Hoa sẽ khóc lúc video call mắt.
Vẫn nên khiêm tốn một chút.
“Ừm, đến lúc đó cùng nhau bị ăn mắng.”
“Tôi không bị mắng đâu. Tôi bị thương. Xin nghỉ phép là hợp lý.”
“Nhưng thì tôi không.” Trần Hoa sắp khóc.
Mộ An An nằm ở trên giường cười an ủi, “Cậu ở nhà có chuyện, hợp lý mà. Được rồi, ngày mai ta cùng gặp mặt chủ nhiệm. Không có chuyện gì lớn. Cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
* Ừm, tốt. ” Trần Hoa đáp.
Với Mộ An An, Trần Hoa cảm thấy an toàn ngay cả khi bị mắng.
Sau đó hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Mộ An An nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cười nhẹ rồi ném điện thoại sang một bên.

Cô đang định năm trên giường dưỡng thân, ngày mai chuẩn bị đi thực tập, thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở dưới lầu.
Cô đoán rằng Thất Gia đã về.
Mộ An An liếc nhìn thời gian.
11h30, hôm nay về sớm hơn hôm qua.
Mấy ngày trước, Mộ An An nghe thấy Thất Gia trở về trong phòng.
Nhưng giả vờ ngủ và không chào.
Giờ cô chọt tỉnh lại, thấy đã không gặp nhau máy ngày rồi, nghĩ thấy lo lắng.
Mộ An An trực tiếp xuống giường, thay quần áo, chỉnh đốn bản thân sau đó rời khỏi phòng, nhanh chóng đi xuống lầu.
Khi Mộ An An đến tầng một, Tông Chính Ngự vừa bước Vào phòng khách.
“Thất Gia”
Mộ An An đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó tăng tốc lao về phía Tông Chính Ngự, đồng thời nhảy lên người anh, bắt chéo hai chân trắng nõn siết chặt eo Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự trong tiềm thức ôm chặt Mộ An An.
Anh vừa rời khỏi một cuộc nhậu, cơn đau đầu sắp ập đến, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Anh hơi ngạc nhiên khi bây giờ được chào đón nông nhiệt bởi đứa trẻ này,.
“Hả?”
“Cháu nhớ chú.”
Mộ An An vui vẻ nói, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô cong người trên người Tông Chính Ngự, ôm chặt hơn một chút.
“Xuống đi.”
Tông Chính Ngự thở dài.
Mộ An An từ chối, “Cháu từ chối. Cháu không gặp chú một ngày tựa như ba mùa thu. Cháu không gặp chú ba ngày chính là cách tận chín thu. Cháu nhớ chú rất nhiều, Thất Gia.”
Cô ăn gian, từ chối rời khỏi người Tông Chính Ngự.
Thay vào đó, cô còn giữ chặt hơn.
Cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể Thất Gia, ngửi thấy mùi trên người của anh.
Mộ An An cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An chuẩn bị nói, mắt cô quét đến cổ Tông Chính Ngự.
Hôm nay Tông Chính Ngự mặc một chiếc áo sơ mi trắng với một vét đỏ ở viền cổ.
Mộ An An chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đó là vết son môi.
Dấu son của phụ nữ!
“Thất Gia, chú không bận việc sao?”
Mộ An An rất cảnh giác.
Rốt cuộc, thân phận của Thát Gia như này, luôn có những tiểu hồ ly tiếp cận.
Tông Chính Ngự ôm Mộ An An vào phòng, đặt lên giường, ngắn gọn nói: “Tiếp rượu.”
Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự, “Có người phụ nữ nào chủ động ôm lấy chú?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.