Chương trước
Chương sau
Sau khi nắm đấm mạnh mẽ của Mộ An An và Anh Hồ chạm vào, cả hai đều lùi về sau, nhưng Mộ An An rõ ràng đã lùi lại hai bước so với Anh Hò.
Tay phải rũ xuống hơi run.
Đó là mu bàn tay bị băng bó, rỉ ra máu đỏ tươi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Mộ An An không hề cảm thấy đau đớn, mà là sự phấn khích khi gặp được một đối thủ tốt.
Anh Hỗ này cứng hơn anh Sói rất nhiều!
Mộ An An rất phấn khích Anh Hỗ ở đối diện cũng rất có hứng thú, xoay xoay cổ, ngăn cản đám đàn em chuẩn bị tấn công Mộ An An, hắn muốn tự mình chiến đấu với Mộ An An.
Mộ An An lấy trong túi ra một cuộn băng, buộc quanh bàn tay bị thương của mình, khi cô ngước mắt lên, ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh lùng, đáy mắt sắc bén, hai người nhìn nhau một lúc, chầm chậm di chuyển, lại một hiệp chiến mới bắt đầu.
Mộ An An không chỉ tập luyện quyền anh trong tám năm, mà còn học hỏi rất nhiều từ Tông Chính Ngự, vì vậy những đòn đấm của cô ấy không chỉ có quyền anh mà còn cả cạm bẫy.
Cô ta bước lên tường bật dậy, cho Anh Hồ một cú đá vào mặt.
Anh Hỗ bị tắn công đến thụt lùi, nhưng ngay lập tức đánh vào chân của Mộ An An một cú đấm, Mộ An An lập tức né tránh, nhưng nắm đắm vẫn đánh vào đầu gối của cô, cô nhíu mày đau đớn, vẫn còn có một khoảng trống, quỳ nửa chân trên mặt đất.
Khi cô ngước đầu lên, dây chun trên tóc đã bị dứt và rơi xuống, nhưng khát vọng chiến đấu trong mắt cô còn rất mãnh liệt!
Mộ An An đập mạnh vào vũng nước trên mặt đất, ngay lập tức bật dậy để bắt đầu một hiệp đấu quyền anh chuyên sâu mới, hai tay không ngừng công kích chống lại anh Hồ vừa nhanh lại vừa độc ác, gần như đẩy anh Hỗ vào góc tường.
Tuy nhiên, khi Mộ An An sắp giành được chiến thắng trong cuộc truy kích, đột nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lắc lư, khiến đòn tắn công dày đặc ban đầu bị sơ hở.
Anh Hỗ nhân cơ hội đó lấy lại thở, đấm mạnh vào quai hàm của Mộ An An.
Cú đấm này, khi luồng gió phát ra Mộ An An đã cảm nhận được, nhưng cơ thể choáng váng khiến cô không thể nhanh chóng chống cự được, lãnh cú đấm một cách trọn vẹn, khiến cô ngã xuống đất mắt kiểm soát, ngay lập tức cơn đau cứ thế mà ập tới.
Trần Giai Lệ tiếp tục theo dõi một cách đây lo lắng.
Khi ở KING, lần đầu tiên nhìn thấy sức mạnh của Mộ An An, cô ta đã rất sốc, không ngờ con bé xấu xí này lại có được kỹ năng như vậy, cô ta đã lo lắng rằng Anh Hồ không phải là đối thủ.
Ỉ Nhưng nhìn Mộ An An vừa rồi xuất thần, Trần Giai Lệ biết thuốc trong cơ thể Mộ An An đã có tác dụng!
Trần Giai Lệ rất hưng phần.
Đặc biệt là khi cô ta nhìn Mộ An An đỡ mặt đất trong khi cố gắng đứng dậy, kết quả lại mềm nhũn ngã xuống đất, vũng nước bản lập tức bắn tung tóe làm vầy bản khuôn mặt của Mộ An An.
Mộ An An chỉ cảm thấy trong chốc lát sức lực toàn thân như trống rỗng, đầu óc rất nặng nề, mi mắt như đang đánh nhau, sự tấn công bất ngờ này, không thể kiềm chế cơn buồn ngủ và hỗn loạn, khiến cho Mộ An An đề cao cảnh giác.
Cô ngẳắng đầu lên liếc nhìn Anh Hồ, sau đó chuyển tầm mắt sang Trần Giai Lệ.
Cô nhìn Trần Giai Lệ và cảm thấy có hai cái bóng, Mộ An An lập tức nhắm mắt lại, lắc đầu để trấn tĩnh lại.

“Đừng giãy giụa nữa.”
Trần Giai Lệ tiến lên đi tới chỗ Mộ An An, cô đắc ý chế nhạo, “Mày uống thuốc ngủ với gấp đôi liều lượng rồi. Mày nghĩ mày có thể vùng vẫy nữa sao?”
Mộ An An nhíu mày, đầu óc rất nhanh chóng nghĩ xem hôm nay đã ăn những gì.
Không có vấn đề gì cả.
Ngoại trừ … chai nước mà Trần Hoa đưa.
Ngay lập tức, Mộ An An không chỉ nghĩ đến chai nước mà Trần Hoa đưa, mà còn nghĩ tới những gì Trần Hoa nói qua điện thoại, khi đang trong giờ nghỉ trưa ở ký túc xá.
Chẳng lẽ … là Trần Hoa?
Mộ An An da đầu tê dại, trong lòng phản bác suy đoán ấy.
Kết quả là, Trần Giai Lệ đột nhiên nhéo quai hàm của Mộ An An và nhỗể nước bọt vào người cô, “Tiện nhân, mày nghĩ mày còn có thời gian mà la hét trước mặt bổn cô nương sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay tao không chỉ muốn một chân đâu …

Nói xong, Trần Giai Lệ cố ý ghé vào bên tai Mộ An An nói,”
Không chỉ có như vậy, mọi người ở đây đều xxx mày, tao chỉ bên cạnh chụp ảnh, sau đó gửi nó đến diễn đàn chính thức của trường, mỗi người đều có phần, hahahahaha.”
Cuối cùng, Trần Giai Lệ bắt đầu cười điên cuồng, tiếng cười kiêu ngạo đắc ý của cô ta, thật chói tai.
Mộ An An không ngừng nắm chặt tay, định tấn công, nhưng tác dụng của thuốc ngủ hết lần này đến lần khác nuốt chửng sức lực và lý trí của cô.
Ngự Viên Loan.
Khi Tông Chính Ngự trở về Ngự Viên Loan, đã gần bảy giờ.
Đây là lần đầu tiên trong tám năm, ngoại trừ đi công tác, anh mới về nhà muộn như vậy.
Tông Chính Ngự là một người nghiện công việc điển hình, thường ở công ty và hiếm khi trở về Ngự Viên Loan.
Sau khi đưa Mộ An An trở về Ngự Viên Loan, bởi vì Mộ An An đã tận mắt nhìn thấy mẹ và ông nội chết thảm, bóng đen tâm lí quá lớn, anh bắt buộc phải ở bên cạnh cô, cho nên mới có thói quen về nhà ăn tối với Mộ An An.
Hôm nay, sau khi nhận được tin nhắn của Mộ An An rằng cô sẽ đi mua sắm, anh đã ở lại công ty thêm một lúc.
Tông Chính Ngự cởi cà vạt trên cổ, cởi áo khoác ném cho người hầu, “An An đâu?”
“Thất gia, An An tiểu thư chưa về.”

Tông Chính Ngự cởi nút cổ áo rồi mới bước vào biệt thự, khi nghe người hầu người ta báo cáo như vậy, lập tức nhíu mày.
“Cuckoo Cuckoo”
Đồng hồ treo tường chim cúc cu mang phong cách châu Âu cổ điển kêu lên, bây giờ đã là bảy giờ tối.
Bình thường cho dù đi mua sắm, Mộ An An cũng sẽ không trở về muộn hơn bảy giờ.
Tông Chính Ngự lầy điện thoại di động ra và gọi cho Mộ An An.
Tuy nhiên, ngay sau khi điện thoại đổ chuông hai lần, có một giọng nữ tổng đài: “Xin lỗi, cuộc gọi mà bạn đang gọi đang QỌP sroẽ Tông Chính Ngự cau mày, bắm gọi lại một lần nữa, đã tắt máy.
Mộ An An không bao giờ cúp điện thoại, chứ đừng nói tắt máy.
Ngay lập tức, Tông Chính Ngự có một dự cảm xấu.
Lập tức quay người lại, trong mắt tràn đầy bạo lực và nguy hiểm, “Tôi muốn vị trí hiện tại của cô ấy!”
Thất Gia ra lệnh, tiếng chuông báo động của Ngự Viên Loan vang lên, đồng thời phái một đội vệ sĩ mạnh nhất.
Con phố vốn yên tĩnh, lập tức bị một đoàn xe màu đen dán nhãn “Ngự Viên Loan” chặn lại, mọi người khi nhìn thấy tắm biển đều rút lui không dám cản đường.
Bầu trời u ám, khi tiếng sắm vang lên, trận mưa như trút nước.
Trong con hẻm tối và hôi hám, cơn mưa nặng hạt, khiến cả con hẻm trở nên hôi hám và ghê tởm.
Mộ An An bị đè xuống đất, Trần Giai Lệ giãm lên đầu cô, không ngừng đè xuống, “tiện nhân, mày dám đè tao trong bồn vệ sinh, ai cho mày lá gan đấy?”
“Tao nói cho mày biết, để cho bố mày dạy mày cách làm người!”
“Phil”
“ Cái quái gì vậy! “
Trần Giai Lệ hung hăng chửi bới, đứng dậy, giẫm lên đầu Mộ An An! Tiếp tục giẫm như này, đầu của Mộ An An không bị khuyết tật cũng không bị phế rồi!
Mộ An An nằm trên mặt đất, nghiến răng nghiền lợi, khi chân của Trần Giai Lệ giẫm lên, Mộ An An lật người trực tiếp ôm lấy bàn chân tắn công của Trần Giai Lệ.
Trần Giai Lệ hiển nhiên không ngờ Mộ An An động thủ, cô ta còn chưa kịp giãy dụa, Mộ An An đã dùng hết sức kéo Trần Giai Lệ xuống đất, ngay lập tức đập xuống đất một tiếng rất lớn.
Bọn côn đồ xung quanh thấy vậy liền muốn xông tới, nhưng Mộ An An phản ứng nhanh hơn, nhào tới lấy mã tấu, đặt tới cỗ Trần Giai Lệ, khàn cả giọng quát: “Ai dám xông tới, tao chém chết cô ta!”
Tiếng động vừa phát ra, không ai dám đến gần.
Rốt cuộc, không ai ngờ rằng, người đã uống liều thuốc ngủ gấp đôi lượng, lại có phản kích này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.