Mộ An An đoán rằng, chuyện của Trần Kế đã bị bại lộ, và cô đoán được năm mươi phần trăm rằng đó do Thất Gia làm. Thất Gia luôn muốn cô chấm dứt mối hận năm xưa. Cô rất muốn nghe lời, nhưng cô không thể làm được. Vì vậy, điều duy nhất có thể làm là điều tra bí mật, âm thầm điều tra, ngoài mặt thì xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, đã được buông xuống. “An An!” Tiếng gọi quen thuộc vang lên. Mộ An An quay lại thì thấy Trần Hoa đang chạy về phía mình thở hỗn hễn, trên đầu đổ mồ hôi. Mộ An An lấy khăn giấy trong túi đưa cho Trần Hoa. Hai người sánh bước đi về phía bên trong bệnh viện. “Đúng rồi, An An, để tôi nói cho cậu biết một chuyện.” Hôm nay Trần Hoa hiển nhiên có chút kích động. “Hôm qua chúng ta đã đến báo cáo với Thường chủ nhiệm, sau đó Thường chủ nhiệm nói rằng, thực tập ở bệnh viện tâm thần lần này là không chỉ có chúng ta, còn có người khác?” Mộ An An suy nghĩ một chút, hình như có chuyện đó,” Hình như là họ Hoắc? “ Ũ “Đúng, là họ Hoặc!” Trần Hoa hai mắt sáng lên,” Cậu hắn là biết người này là ai đúng không?” Tôi thực sự không ngờ rằng, anh ấy sẽ thực tập cùng một nơi với chúng ta! Trước đây, tôi nghĩ rằng thực tập ở bệnh viện tâm thần là xui xẻo, kết quả… là trúng giải lớn rồi!” Trần Hoa rất kích động, cô kéo tay Mộ An An. Nhưng Mộ An An rất sững sờ. Cô thực sự không biết, họ Hoắc là ai. Nhìn thấy Trần Hoa kích động, Mộ An An đành phải “Hoa Hoa, họ Hoắc có phải là người quen không, hay là một đàn anh nổi tiếng trong lĩnh vực tâm thần.” Mộ An An hỏi, nhưng không ngăn lại sự phấn khích của Trần Hoa. Một lúc lâu sau, Trần Hoa không thể tin hỏi. “Không phải chứ, An An, cậu không biết sao?” Mộ An An rất thành thật lắc đầu. ” Trường học của chúng ta họ Hoắc cậu không biết sao?” Trần Hoa vẫn không thể tin được. Học trường Y họ Hoắ? c Mộ An An thực sự không biết. P Ẵ Một là, ở trường cô ây luôn có biệt danh là Mỗ mặt rô, biệt danh này có nguồn gốc là vì nốt ruồi trên khuôn mặt của Mộ An An, lại trông rất xấu xí. Cũng vì điều này, ngoài Trần Hoa không ghét cô, hầu như không ai nguyện ý tiếp cận.
Ngay cả khi cô là thủ khoa chuyên ngành. Ò, thành tích của thủ khoa chuyên ngành , ở trong trường lại bị nhiều người nghỉ ngờ quay cóp bài của nữ thần Giang Cầm. Mộ An An cũng biết những người này coi thường mình, chê bai mình, cho nên ngày thường, ngoài tiếp xúc với Trần Hoa, cô cũng không có tiếp xúc với bắt kỳ ai. Vì vậy cô thực sự không biết họ Hoắc là ai, mà khiến Trần Hoa kích động như vậy. “Tôi thực sự không biết.” Mộ An An thành thật nói. Trần Hoa vẻ mặt thất bại, “Hoắc Hiển đấy, sao cậu không biết. Lẽ nào An An nhà ta, học tập nhiều quá bị ngốc rồi?” “Hoắc Hiển?” Cái tên này có chút quen thuộc. Nhưng Mạt An suy nghĩ một hồi, vẫn là không nghĩ ra được cái gì. Trần Hoa nhìn Mộ An An như vậy, lập tức bắt lực, “Hoắc Hiễn, học trưởng năm bốn của trường y, cũng là anh chàng đẹp trai nỗi tiếng của trường chúng ta, anh chàng đẹp trai hàng đầu của trường y, cậu còn không biết đấy, mỗi ngày có bao nhiêu sinh viên trường Y, nguyện chết vì anh ta?” Trần Hoa tỏ vẻ không tin, khiến giọng cô trở nên khá lớn. Thấy Mộ An An không có phản ứng, cô nói thêm, “Đừng nói đâu xa, mới vài ngày trước, không phải có xã hội đen xông vào trường học của chúng ta muốn bắt học đệ nào đó sao? Có người lái xe máy, cầm theo gậy sắt đánh mấy người đó chạy mắt, lúc đó toàn trường chắn động, người đó thật sự quá đẹp trai” Đầu óc Trần Hoa đột nhiên hiện lên cảnh tượng lúc đó, cô còn đang cảm khái. Và khi Trần Hoa nói như vậy, Mộ An An có chút ấn tượng, “Ý của cậu là, Hoắc Hiển là anh chàng con lai tóc xoăn lai lái xe Harley?” Trần Hoa bản chất mê trai, nhưng bị Mộ An An hình dung như vậy, lập tức nhìn Mộ An An bằng vẻ mặt khó tả. Mộ An An cảm thấy miêu tả không có gì sai cả. Ngày hôm đó khi cô đang đọc sách trong lớp học, cô bị Trần Hoa lôi ra ngoài, thì nhìn thấy cảnh tượng bên dưới tòa nhà dạy học. Một nhóm xã hội xông vào trường khuôn mặt hung dữ, hét lên một cái tên, tên ai thì Mộ An An không nhớ, chắc là người đó đã đắc tội bọn họ, yêu cầu người đó ngoan ngoãn ra ngoài, nếu không sẽ xông vào giết người. Không chỉ những thanh niên xã hội trông rất dữ tợn, hơn nữa họ đều có thanh thép và dao rựa. Các sinh viên y khoa sợ hãi co lại. Lúc những thanh niên xã hội chuẩn bị xông vào, tiếng xe máy hạng nặng vang lên. Mộ An An lúc đó nhìn thấy một chiếc Harley màu xanh đen tới, nghe thấy âm thanh có lẽ xe đã được độ lên, rất ngầu, khiến Mộ An An rất muốn thử kỹ năng của mình một phen. Vì hứng thú với Harley, thuận tiện cũng liếc nhìn người đàn ông trên xe. Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác da màu đen, bên trong mặc áo phông màu đen, nét mặt có vẻ đặc biệt thâm trầm, có cảm giác như con lai, nhưng Mộ An An không nhớ quá nhiều, anh chỉ nhớ tóc xoăn màu vàng. Những thanh niên đang cầm gậy trên tay, khi chiếc xe chồm tới, đã trực tiếp dùng gậy đánh chảy máu đầu đại cal Cuối cùng, người thanh niên lái Harley, hù dọa nhóm người thanh niên xã hội như cháu trai, cúp đuôi và bỏ chạy.
“Cậu ấy học ở trường của chúng ta à?” Mộ An An không nhịn được hỏi. Trần Hoa nhìn Mộ An An cạn lời. Cô thực sự không biết phải nói thế nào. Hoác Hiển vốn được công nhận là học bá trường y vì vẻ ngoài đẹp trai và tính cách lạnh lùng, vừa là nhân có chút máu mặt trong xã hội ,đã làm rung động trái tim của tất cả các nữ sinh trong trường Y. Ngay cả các bạn nam cùng lớp cũng bị Hoắc Hiển bẻ cong. Kết quả là Mộ An An hoàn toàn không đẻ ý tới, cùng yêu thích, Trần Hoa đột nhiên cảm thấy Mộ An An giống như nguyên thủy, “Cậu có trái tim thiếu nữ không?” “Tôi có, nó rất nồng đấy.” Mộ An An thốt lên. Mỗi lần nhìn Thất Gia của cô, trái tim thiếu nữ của cô ấy lại muốn nỗ tung. Khi Thất Gia đeo cà vạt, khi Thất Gia cắt miếng bít tết một cách tao nhã, Thất Gia ngồi trên ghế sô pha và xử lý công việc một cách ưu nhã. … Nghĩ đến cảnh đó, đều khiến trái tim thiếu nữ Mộ An An như muốn vỡ tung. “Nói tóm lại, được thực tập với Hoắc Hiển, thật sự rất đặc biệt…” “Ai yoyo, Cô mập cũng mê trai đẹp à, còn thích cả Hoắc Hiển? “ Một giọng nói kỳ dị vang lên từ phía sau Trần Hoa. Sau đó Trần Giai Lệ bước tới, đập mạnh vào vai Trần Hoa. Giang Cầm kiêu ngạo đi ở bên cạnh, cũng không thèm nhìn một cái. Nhưng Trần Giai Lệ lại khoanh tay rất chế giễu, “Trần Hoa, cô yêu thầm Hoắc Hiển à?” “Tôi, tôi không có!” Trần Hoa nghe vậy trở nên kích động, hai má ửng hồng, “Tôi thật sự không có, làm sao tôi có thẻ…” “Cô nhất định không được.” Trần Giai Lệ cố ý nói lớn,” Vậy thì cô thích Hoắc Hiển như thế này, để cho Hoắc Hiển biết, lúc đó sẽ kinh tởm chết mắt.” Khi Trần Giai Lệ đang nói chuyện, nhiều người đi ngang qua, các bác sĩ và y tá đến làm việc lần lượt nhìn qua. Trong mắt là sự khinh thường và chế giễu. Mộ An An bắt đầu xắn tay áo lên, ” Trần Giai Lệ.” “Mày đang làm gì vậy!” “Bốp III”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]