Bao gồm cả nữ thần Giang Cầm, tự hào kiêu ngạo đứng ở đẳng kia, đều đột ngột đứng lên.
Trần Giai Lệ bị đè xuống bàn, đầu óc choáng váng.
Giọng nói của Mộ An An rất lạnh, ” Bây giờ tao cho mày một cơ hội, hoặc là xin lỗi hoặc là hủy nhan.”
“Mộ An An! Mày cho rằng … mày, mày, đừng làm như vậy…”
Trần Giai Lệ ban đầu không phục, nhưng Mộ An An đã lấy cây bút gần bên cạnh, hơn nữa còn dùng lực nhắn vào mặt Trần Giai Lệ.
Chỉ cần cô ta nói thêm một câu nữa, chiếc bút này có thể trực tiếp rạch trên khuôn mặt cô ta.
Còn Mộ An An hoàn toàn là một sát thủ lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm.
Nhìn thấy điều này, Trần Hoa vội vàng tiến lên, “An An, An An, bình tĩnh lại.”
Những người xung quanh đều đã sợ hãi.
Mộ An Noãn bình tĩnh nói: “Xin lỗi, hủy nhan?”
Trần Giai Lệ vốn là kiêu ngạo, nhưng hiện tại trên mặt đau đớn và bị uy hiếp, khiến cô không còn dám hỗn xược nữa: “Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Xin lỗi ai2 “
“Trần, Trần Hoa, tôi sai rồi.”
“Muốn cô ấy mua trà sữa không?”
“Không, không.”
Sau khi Trần Giai Lệ nói xong, Mộ An An buông người ra, ném bút sang một bên rồi ngồi trở lại.
Trần Giai Lệ đứng lên, sờ lên vết máu trên mặt, nghiến răng nghiền lợi nhìn Mộ An An.
Nhưng khi Mộ An An ngắng đầu lên, thì không dám nói thêm nữa. Trần Hoa quay lại, nhìn Mộ An An rồi nhìn Trần Giai Lệ, không biết nên nói gì trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/1084252/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.