Mộ An An thức thông một đêm.
Hai chuyện.
Một: Đang suy nghĩ làm sao dạy dỗ Trần Giai Lệ.
Hai: Xem tài liệu thực tập do chủ nhiệm lớp gửi đến.
Nói cho cùng, nơi cô đi là bệnh viện tâm thần, tương đối đặc thù, có rất nhiều thứ, Mộ An An cần sớm học tập và hiểu rõ từ trước.
Đây là trách nhiệm cơ bản nhất của sinh viên y khoa trước khi thực tập.
Mặc dù thức một đêm, nhưng rửa mặt xong, Mộ An An liền tỉnh táo không ít.
Sau khi xử lý xong, cô mở cửa phòng ngủ, đang chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Kết quả, cửa vừa mở ra, cửa phòng đối diện cũng mở.
Tông Chính Ngự vừa gội đầu xong, mái tóc được chải cần thận tỉ mỉ vuốt ra sau đầu, đường nét khuôn mặt góc cạnh tạo thành một thân dung nhan tuyệt thế.
Nhưng lúc này vẻ đẹp tuyệt mỹ trên gương mặt kia, tràn ngập sự không kiên nhẫn.
Mộ An An nhìn thấy anh thắt cà vạt.
ì Bởi vì không kiên nhẫn, cho nên không thắt được.
Dẫn đến cà vạt lộn xộn đeo trên cổ, vô ý ở giữa còn bung cúc áo ở cổ áo, lộ ra làn da của Tông Chính Ngự.
Kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, cà vạt xốc xếch, tạo thành một loại tà chính va chạm, một loại sức hấp dẫn nam tính tột bậc, hiện lên trên người đàn ông này vô cùng tinh tế.
Trái tim nhỏ của Mộ An An nhịn không được nhảy loạn xạ.
Nhìn thấy Tông Chính Ngự mắt hết kiên nhẫn, cô vội bước tới trước: “Thất gia, cháu giúp chú.”
Tông Chính Ngự ánh mắt quét qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/1084249/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.