Trình Lam rửa chân tay ở con suối rồi mượn tạm một lều để thay đồ .Nhưng do cô quá vội lên vơ nhầm đồ. Cô không cầm theo quần áo của mình mà cầm theo chiếc áo sơ mi đen của Lôi Lạc Thiên. Cũng may Trình Lam rất thấp so với Lão đại nên mặc cũng đến nửa đùi.
Ngó đầu ra khỏi lều ,cô cúi đầu chạy thục mạng về lều của mình ,vừa chạy vừa dùng tay giữ áo.
May mắn là mọi người đang chuẩn bị bữa tối nên không ai để ý đến cô.
Chạy đến cửa lều của mình ,cô chui tọt luôn vào mà quên mất còn có Lôi Lạc Thiên.Thở phào nhẹ nhõm ,nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Lôi Lạc Thiên đang nhìn mình . Mặt Trình Lam nhanh chóng đỏ lên,vơ vội chiếc mền khoác lên người .
Ánh mắt của Lôi Lạc Thiên hiện nên ý cười rõ rệt. Cảm nhận được sự khác lạ trong cái nhìn của Lôi Lạc Thiên ,miệng Trình Lam lắp bắp giải thích :
"Tôi không cố ý lấy áo của Lão đại mặc đâu, vừa vội vàng quá nên tôi nhón nhầm ,tôi bây giờ sẽ thay ngay."
Nhìn vẻ mặt lúng túng ,đỏ lự của cô ,Lôi Lạc Thiên không nhịn được trêu chọc:
"Thay ngay đây hử ??????"
Mặt cô bây giờ đã như đít khỉ ,không kịp suy nghĩ đã nhanh như cắt trả lời lại Lôi Lạc Thiên;
"Đúng ,thay ngay đây,......"
Nhưng nhận ra mình lỡ lời ,khẽ chửi thề trong lòng ,ngước khuôn mặt tôm luộc của mình lên nhìn thẳng vào ánh mắt Lôi Lạc Thiên :
"Nhưng Lão đại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nu-cuong-cua-dai-boss/2720988/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.