Lôi Lạc Thiên hài lòng hạ thấp người mặt gần đụng vào mặt Trình Lam nói nhỏ:
" Không được hối hận "
" Sẽ không "
Trình Lam nói xong liền câu cổ Lôi Lạc Thiên kéo xuống hôn nhẹ lên môi anh, nụ hôn không chút kinh nghiệm, cô chỉ chạm vào môi anh bên ngoài.
Lôi Lạc Thiên được bật đèn xanh rồi, anh còn ngại gì mà không thuận theo ý cô nhóc của mình, hôm nay giữa hai người đều là cảm giác đầu tiên.
Lôi Lạc Thiên chuyển từ bị động thành chủ động, môi anh lượn lờ trên bờ môi mềm mại hồng hào của Trình Lam.
Môi quấn quýt môi, tay Lôi Lạc Thiên thì luồng vào bộ quần áo bệnh nhân đang đinh đầy máu( nhưng người cô lại rất sạch nha vì máu chỉ dính trên quần áo với mặt thôi và đã được Lôi Lạc Thiên lau sạch trên phi cơ) mơn trớn trên đùi trắng mịn màng của cô.
Lôi Lạc Thiên dùng lưỡi anh tách hàng rào trắng cản đường trong miệng nhỏ xinh xắn của cô ra, từ đó anh thâm nhập vào sâu bên trong, lưỡi hai người quấn lấy nhau, nụ hôn càng ngày càng ướt át hơn, tay anh vẫn cứ mơn trớn như vậy không thôi trên đùi cô.
Khi nụ hôn lên cao trào, đạt đến khoái cảm của ân ái, Lôi Lạc Thiên buông môi cô ra, anh đứng dậy ra đóng cửa ban công, nhanh chống kéo rèm cửa lại, Lôi Lạc Thiên bá đạo không có ý định tắt đèn, mà Trình Lam bây giờ cũng đâu quan tâm đến chuyện sáng hay tối nữa.
Lôi Lạc Thiên lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nu-cuong-cua-dai-boss/2704187/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.