Lúc Trình Lam tỉnh dậy đã là việc của 3 ngày sau, do vết thương ở tay bị dính nước biển và uống nhiều nước biển lên cô đã hôn mê 3 ngày .
Khẽ chớp mắt để thích ứng với ánh sáng , ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Điều Trình Lam quan tâm là không khí rất nóng ,cực ký nóng .Khẽ cử động cánh tay, không sao ,chỉ hơi đau.
Trình Lam đứng dậy , bước ra phía cửa ,chuẩn bị đưa tay mở thì "Cạch " một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn bước vào theo sau là 5-6 người cao to lực lưỡng và trên tay mỗi người cầm một khẩu súng.
"Cô tỉnh rồi à". Người đàn ông đi đầu khẽ nhếch mép hỏi cô.
"Đây là đâu?"Trình Lam khẽ hỏi lại người đàn ông đồng thời quan sát .
"Đây là lãnh thổ IRAN, và đang ở trên sa mạc vì vậy cô đừng nghĩ tới việc trôn thoát."
"Vậy ông muốn gì ở tôi ?" Nhíu mày hỏi lại, Trình Lam biết mình không có khả năng thoát khỏi đây, chỉ hi vọng có người đến cứu mình không thì nhờ ai giúp đỡ .
"Làm cho tôi hài lòng thì tôi sẽ cho cô sống" .
Sau câu nói của ông ta thì lũ người phía sau phá cười . Nhìn nụ cười *** **** của ông ta, Trình Lam lạnh mặt:
"Vậy à".
Chưa dứt lời thì một khẩu súng đã đặt lên đầu ông ta . Đám người chưa kịp phản ứng đã cả kinh vì tốc độ quá nhanh ,khẩu súng của một người đàn ông đã biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nu-cuong-cua-dai-boss/2704151/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.