Chương 1007
Nhìn anh có vẻ đĩnh đạc, trầm ổn, lịch lãm như vậy mà lại chủ động thả thính sao?
Rõ ràng là hành động của cô đã khiến anh vui vẻ. Hoắc Đình Phong mỉm cười, uống trà với tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng khẽ mím môi lại.
Ăn tối xong đã là mười giờ tối. Anh đưa cô về nhà, Thân Nhã bảo anh lên ngồi một lát.
Nhìn đồng hồ, Hoắc Đình Phong khẽ lắc đầu, cúi xuống hôn lên đôi môi cùng gương mặt đỏ ửng của cô, sau đó vẫy tay chào rồi khởi động xe ra về.
Nơi bị hôn trên mặt vẫn nóng bừng, khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Thân Nhã lên lầu, Trần Diễm An vẫn chưa ngủ. Cô ấy đang ôm bim bim, xem tivi chăm chú.
Thân Nhã mang lẩu về cho Trần Diễm An, bưng đến tận miệng. Cô ấy như quỷ đói đầu thai, ăn ngay lập tức.
Thấy vậy, Thân Nhã hỏi cô ấy, lẽ nào định cứ tiếp tục như vậy sao?
“Có phải cậu ghét tớ ở đây làm phiền cậu, cản trở cậu và nam thần của cậu ân ái không?”
Thân Nhã tức đến bật cười, trừng mắt với cô ấy, khoanh tay trước ngực: “Biết ở chỗ này làm bóng đèn mà còn không mau chuyển đi?”
“Nói đùa thôi. Sao phải tức giận vậy? Tớ sai rồi, tớ sai rồi.” Trần Diễm An lập tức cười tủm tỉm nhận sai, tiếp tục nói: “Mẹ anh ấy đang ép. Sống ở nhà họ Quý không chỉ có anh ấy mà còn có cả tớ nữa. Tất cả mọi người đều không được yên thân. Tớ muốn dọn ra ngoài sống cho yên bình.”
“Nói thì nói vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/294572/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.