Sáng sớm hôm sau, khi Quách Mỹ Ngọc mở cửa, nhìn thấy anh mang đôi mắt đầy tơ máu, gương mặt mệt mỏi.
“Tôi khuyên cậu đừng phí công vô ích, bởi vì tôi tuyệt đối không thể để cậu và Giai Nhi ở bên nhau được, cho dù tôi chết cũng không thể, nếu là trước đây tôi sẽ vì sự kiên trì này của cậu mà cảm động. Nhưng bây giờ tuyệt đối sẽ không, di ảnh của ba Giai Nhi đặt ở phòng khách, tôi thấy cậu có thể nghĩ ra ông ấy tại sao mà chết, thù hận sâu như vậy cậu cho rằng cậu đứng mấy ngày thì tôi sẽ hết giận sao? Mãi mãi đều không thể! Nếu cậu không muốn quan hệ giữa tôi và Giai Nhi trở lên cứng nhắc thì đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, cũng đừng xuất hiện ở trước mặt nó nữa, tôi trước giờ chưa từng lòng dạ sắt đá như vậy, đây là lần đầu tiên, nhưng cũng sẽ làm tới cùng!”
Người đang yên đang lành, trong một đêm nói không còn là không còn, bà ta làm sao có thể chịu được sự đả kích này chứ?
Đó là bạn đời của bà ta, cả khoảng trời của bà ta, không có ông, thế giới của bà ta đều sụp đổ rồi, trước mắt đều tối đen không nhìn thấy đường nữa!
Lúc này, công ty gọi điện tới, hình như đã xảy ra chuyện gấp gì đó, Thẩm Hoài Dương lễ phép chào bà ta rồi rời khỏi.
Nhưng Quách Mỹ Ngọc không có lay động, bà ta không có mềm lòng.
Diệp Giai Nhi đến trường, gò má của cô có hơi sưng, mắt cũng có hơi sưng, còn hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/294275/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.