Môi của anh đang run, cô cũng đang run, nhưng không hề truyền ra vị ngọt, chỉ có chua chát, bất lực, đau đớn…
Thẩm Trạch Hy không muốn nhìn nữa, cậu quay người, bộ vest đen phẳng phiu giống như vớt từ trong nước ra, cậu cũng đau, đau thay bọn họ.
Dùng hết sức lực, Diệp Giai Nhi đẩy anh ra, từng bước từng bước lùi lại: “Sau này, chúng ta đừng gặp nhau nữa…”
Chỉ cần gặp mặt thì cô sẽ nhớ đến Thẩm Thiên Canh, sẽ nhớ tới cái chết của ba, sẽ nhớ đến đứa con bị sảy đó của cô, nhớ đến máu ở thân dưới…
Nhớ ra mình là hung thủ!
Thẩm Trạch Hy vượt qua anh cả mà đi tới, kéo cánh tay của cô: “Lên xe.”
“Không cần, tôi có thể tự đi…” Cô kiên quyết đẩy tay của cậu ra.
“Bây giờ là định không nhận đứa học sinh như em nữa sao? Nơi này vắng vẻ, không có xe, còn mưa to như vậy, dùng cả đêm, chị có thể đi tới nội thành sao? Vậy Huyên Huyên thì sao, ai chăm sóc?”
Nghe thấy Huyên Huyên, mắt của cô khẽ động, trầm mặc để mặc Thẩm Trạch Hy dẫn cô lên xe.
Thẩm Hoài Dương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, nhìn bóng dáng hai người biến mất khỏi tầm mắt, từng chút từng chút, cuối cùng không thấy nữa.
Tóc của anh đã ướt hết, nước mắt chảy dọc theo gương mặt, lăn qua chiếc mũi cao của anh, sau đó là đôi môi.
Đi tới bia mộ, cơ thể cao ráo của anh trượt xuống, ngồi trên đất, để mặc nước mưa xối lên người, nhắm chặt hai mắt.
Về đến nhà, nước mưa từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/294260/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.