Lúc nãy chỉ bởi vì gặp nhau quá đột nhiên, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên mới có thể luống cuống, sau này tuyệt đối sẽ không.
Ở một góc khu chung cư, người đàn ông ngạo mạn đứng ở đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi tới, dáng người cao lớn chìm trong bóng tối ở bậc thang, lạnh lẽo lại cứng rắn, đôi mắt đen thâm thúy phát ra ánh sáng như một con sói trong đêm.
Vẫn luôn đi về phía trước, cô không chú ý đến xung quanh, nhưng mà lúc bước một bước đi đến cầu thang, có một giọng nói trầm thấp đột ngột truyền vào trong lỗ tai: “Mợ Thẩm.”
Giọng nói đột ngột xuất hiện làm Diệp Giai Nhi giật mình kêu lên, thân thể hơi run lên một chút, vội vàng xoay người lại.
Lúc ánh mắt đối diện với người đàn ông đó, cô có hơi ngây người.
Nhưng mà chỉ trôi qua một lúc, Diệp Giai Nhi liền kéo suy nghĩ trở về, hít sâu một hơi, đứng yên bất động, ánh mắt lại càng không né tránh, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhíu mày, vô cùng lạnh nhạt mà nhắc nhở anh.
“Anh Thẩm, bốn năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, mong bây giờ anh hãy gọi tên tôi.”
Đôi môi mỏng nở một nụ cười lạnh, Thẩm Hoài Dương không nói lời nào, bước chân mạnh mẽ đi tới, bóng người cao lớn bao phủ cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, im lặng thật lâu, tiếng cười trầm thấp mang theo vẻ châm chọc khiêu khích.
“Lúc đối diện với Trạch Hy, em lại dịu dàng ngoan ngoãn giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/293956/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.