Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 20
Cô cầm chặt điện thoại, điều chỉnh hô hấp của mình, gọi thẳng tên anh ta ra: “Diệp Đông, bây giờ đi làm quan trọng hay chuyện nhà cửa quan trọng?”
“Không phải ngôi nhà đó đã bị bán rồi sao, bây giờ còn cách gì được nữa, em nói anh nghe thử?”
Cô hít sâu vào, cố gắng kiềm chế cơn lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng: “Anh đòi tiền Hứa Mẫn Nhu đã bán nhà về đi.”
“Em nghĩ có khả năng lấy được tiền từ tay cô ta không? Đừng nói là không có cửa, đến cả cái khe cũng không có đâu!”
“Em cảnh cáo anh, mẹ chúng ta bị cao huyết áp, không chịu được đả kích gì đâu, trước khi bọn họ đi du lịch về, anh nhất định phải xử lý chuyện này cho em! Cho dù phải trả gấp đôi tiền làm trái hợp đồng thì cũng phải trở lại Đô Thành.”
“Em gái thân yêu ơi, em đừng nói đùa nữa, căn nhà đó bán đi thế nào cũng phải được 4,5 tỷ, trả gấp đôi tiền làm trái hợp đồng thì cũng phải 9 tỷ. Anh em của là một người làm công ăn lương, mỗi tháng chỉ giữ cho mình 3 triệu tiền chi tiêu, tất cả số còn lại đều giao cho cô ta, trong thẻ không còn lại một đồng nào.”
“Vậy anh nói bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Diệp Đông lại trả lời như thể đương nhiên: “Em gái, em không phải là công chức sao? Khu nhà bên trường học của em không phải đã xây xong rồi sao? Không phải em có quỹ mua nhà cá nhân sao, tiền tiết kiệm của em và ba mẹ có lẽ cũng trả cũng đủ để trả tiền đợt đầu tiên, còn căn nhà kia bán thì cũng đã bán rồi.”
Lập tức, máu cả người cô dồn hết lên đầu cô, lửa giận bừng bừng trong người, hai mắt tối đen, cô quên hoàn toàn sự tồn tại của người bên cạnh, tức giận văng một câu vào trong điện thoại.
“Diệp Đông, con mẹ nó sao anh không đi chết luôn đi!”
Cánh tay đang để trên vô lăng hơi khựng lại, Thẩm Hoài Dương nhìn cô bằng ánh mắt hơi kinh ngạc.
Lồng ngực đầy đặn không ngừng phập phồng lên xuống, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, nhất là đôi môi nhỏ càng đỏ thắm, lấp lánh hơn, đóng vào rồi mở ra khiến người khác liên tưởng sâu xa.
Ánh mắt thâm trầm của anh hơi lóe lên rồi càng trở nên thâm trầm hơn…
Nếu không gọi cuộc điện thoại này, trong lòng Diệp Giai Nhi đã không tức giận như vậy!
Diệp Đông căn bản không có chút tác dụng gì, tác dụng duy nhất chính là ngoan ngoãn vâng lời Hứa Mẫn Nhu!
Nếu như lúc này anh ta ở trước mặt cô, xem cô có cắn anh ta, có khiến anh ta bị giày vò không, thân là đàn ông đàn ang mà chẳng có chút xíu trách nhiệm nào!
Lúc này cô mới sực nhớ là đã để quên túi tiền ở nơi khuân đồ lúc giữa trưa, bây giờ trên người không có đồng nào, đêm khuya cũng không có nơi để đi!
Nghĩ đến đây, cô lại vội vàng gọi điện thoại cho Trần Diễm An và Thân Nhã, nhưng hai người đều có việc phải ra nước ngoài.
Cúp điện thoại, cơ thể của Diệp Giai Nhi như không còn chút sức lực nào, lễ giáng sinh năm nay sẽ trôi qua như thế nào đây.
Hít thở sâu, cô ngẩng đầu, rồi lại đối diện với con ngươi sâu như biển của Thẩm Hoài Dương, cơ thể hơi run rẩy, cô chìa điện thoại di động đến: “Lại để cho ngài Thẩm chê cười rồi.”
“Không ngại.” Thẩm Hoài Dương lạnh nhạt mở miệng, đôi mắt lần nữa đảo qua cánh môi đỏ tươi non mềm của cô, hai mắt lấp lánh.
Không khí trong xe nặng nề, chỉ có tiếng hít thở là lưu động trong không gian, Diệp Giai Nhi cảm thấy hơi áp lực, tìm đại một đề tài nào đó và nói: “Sao Trạch Hy biết tôi bị nhốt ở đồn cảnh sát vậy?”
Môi mỏng của Thẩm Hoài Dương hơi nhếch lên, mang theo một chút suy ngẫm cân nhắc: “Người đến cứu cô giáo Diệp là tôi, có liên quan gì đến Trạch Hy sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.