Chương 1802
Nghĩ thế, cô không khỏi bước nhanh hơn, cô đang tập trung tinh thần nên chỉ để ý bậc thang dưới chân chứ không chú ý đến Văn Văn đang lao ra từ ngã rẽ tầng hai.
Một người chạy quá nhanh, lại thêm dưới chân khá trơn nên không thể ngừng lại.
Một người theo quán tính lao đi, lại không chú ý phía trước, kết quả là lại va chạm vào nhau!
Xét cho cùng Văn Văn còn quá nhỏ, va vào nhau như vậy nên lăn xuống năm bậc, khuỷu tay va vào bậc thang, đau đớn không thể di chuyển.
Phản ứng của người lớn nhanh hơn, Trần Diễm An lập tức dừng bước, đặt tay lên lan can bên cạnh để ổn định thân thể.
Giây tiếp theo, tiếng khóc của Văn Văn vang lên khắp mọi ngóc ngách trong nhà họ Quý.
Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết đang ở trong phòng chạy ra, Văn Văn khóc nước mắt đầm đìa trên mặt: “Đau… Mẹ ơi đau…”
Người đứng gần Văn Văn nhất là Trần Diễm An, cô đưa tay ra muốn đỡ Văn Văn dậy.
Nhưng nào ngờ Văn Văn lại sợ hãi, chán ghét tránh tay cô đi: “Người xấu! Cô là người xấu!”
Lửa giận trong ngực Trần Diễm An lại bốc lên.
Tưởng Mộng Khiết nhanh chóng đi qua cô, bước lên ôm Văn Văn vào lòng.
Văn Văn không ngừng khóc kêu đau, nước mắt lăn dài trên má.
Giang Uyển Đình bảo giúp việc gọi bác sĩ, sau đó nghiêm nghị nhìn Trần Diễm An: “Cô lại đây!”
Trần Diễm An cau mày đi theo.
Trong phòng khách, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/2015191/chuong-1795.html