CHƯƠNG 1540
Sau ba tuổi, anh đã không còn biết nước mắt có mùi vị gì.
“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn như thế nào thì nói cho ba cậu biết đi, khóc lóc không có lợi ích gì đâu, không thể giải quyết được vấn đề. Ngoan nào, nghe lời nào.” Chú Lưu nhẹ giọng dỗ dành.
Từ nhỏ, hai ba con nhà này đã không sống cùng nhau.
Đứa trẻ có mẹ cưng chiều từ khi còn bé sẽ là một báu vật.
Mà cậu chủ lại không được ba mẹ cưng chiều, vừa mới ra đời đã bị ông chủ đối xử lạnh nhạt, phương thức giáo dục cũng vô cùng hà khắc.
Điều này khiến anh giáo dục Cảnh Hiên theo phương thức này.
Trong gia đình danh giá không có nhẹ nhàng, chỉ có máu lạnh.
Cảnh Hiên lau nước mắt: “Cháu nhớ mẹ, muốn ăn cháo mẹ nấu, muốn đi tìm mẹ chứ không muốn ở đây đâu.”
Nhìn bộ dạng cầu xin đáng thương của đứa nhỏ, trái tim chú Lưu thật sự mềm nhũn.
Ông ta nhỏ giọng xin Tô Chính Kiêu: “Cậu chủ, đứa bé thật sự còn nhỏ, nếu không thì tối nay để tôi đưa cậu chủ nhỏ đến chỗ cô Đường, đợi ngày mai rồi hãy đón về nhà, cũng có thể cho cậu chủ nhỏ có cảm giác quen thuộc, không đột ngột và quyết liệt như thế.”
“Đã muộn như vậy rồi mà còn phiền phức cái gì nữa, cho dù là ngày hôm nay hay ngày mai thì nó cũng phải làm quen, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, không cho phép đưa đó đi đâu hết, bây giờ dẫn nó đi lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-nong-bong-cua-anh-tham/2014667/chuong-1537.html